Vừa bước ra khỏi nhà thờ, KyO đã siết lấy tay Rose, lên tiếng:
-Bella…
Rose quay lại nhìn anh cười:
-Đừng nói gì cả. Đi theo em.
Cô gọi taxi và hai người đi về phía biển. Trên xe, cô hoàn toàn im lặng. Cô biết cô cần phải cho KyO thời gian để chấp nhận sự thật rằng người lâu nay anh ôm ấp yêu thương không phải là cô; và cũng là ình thời gian suy nghĩ trước khi nói với anh vài việc quan trọng. Có thể những gì cô sắp nói ra sẽ thay đổi mối quan hệ giữa anh và cô. Nén một tiếng thở dài, cô đưa mắt liếc sang nhìn KyO.
KyO cũng có cảm giác vô cùng khó chịu khi tất cả những việc vừa diễn ra trước mắt anh như một trò đùa trớ trêu mà anh vô tình trở thành một tên hề trong đó. Tại sao anh lại không biết gì cho đến tận khi mọi thứ được lôi ra ánh sáng? Tại sao Rose ngồi cạnh anh đây lại đủ nhẫn tâm nhìn mọi người sống chung với một tên gián điệp, thậm chí vì thế mà Mars đã phải ra đi? Tại sao cô đủ lạnh lùng có thể nhìn anh lâu nay ôm ấp yêu thương một người con gái khác? Cô đang suy tính gì đây? Anh liệu hiểu được cô bao nhiêu?
Bãi đá rộng mênh mông chỉ có hai người ở đây. Rose dẫn anh ra tận mỏm đá ngoài cùng, nơi những con sóng đánh ồ ạt tràn cả lên trên. Gió biển mát lạnh khiến tâm trạng cả hai như dịu lại một chút.
Buông tay KyO, Rose đứng đối diện nhìn anh, ánh mắt cô đầy vẻ phức tạp. Một lát sau, như không thể chịu đựng được cái nhìn xa cách đó mãi nữa, KyO ôm chặt lấy cô, gục đầu xuống vai cô, giọng anh như lạc đi:
-Tại sao lại biến anh thành thằng ngốc như thế? Em có biết em đáng trách lắm không?
Rose lặng im trong vòng tay anh vài phút, rồi cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, lại nhìn vào mắt anh, mỉm cười rất nhẹ:
-Em mừng là anh vẫn khỏe.
-Anh sao lại không khỏe được chứ.- Anh đỡ cô ngồi xuống cạnh mình trên mỏm đá.
-Chuyện của Mars làm em thấy sợ. Cũng may là không có sự việc nào đáng tiếc hơn xảy ra.
-Em đã biết trước mọi chuyện, vậy mà cũng không đủ sức cứu Mars sao?
-Em cũng rất tiếc chuyện đó. Em và Shin cũng có mặt ở gần khu vực phát nổ khi đó, nhưng không ngăn được vụ nổ. Chiếc taxi đã bị đánh tráo mà em không hay biết. Commet nói rằng có lẽ lúc đó, Mars cũng nhìn thấy em và Shin, nhưng lại không thể đuổi kịp bọn em. Có lẽ đó là số phận của anh ấy.
-Thôi, dù sao cũng qua rồi. Em an toàn đến lúc này là anh cảm thấy rất mừng. Nhưng em nói xem thời gian qua em đã đi đâu? Tại sao em không tìm về đội ngay mà lại để bị Lý Tử An trám chỗ vậy?
Rose nhìn anh, ánh mắt cơ hồ vô cùng phức tạp. Cô cười khổ:
-Mọi chuyện nói ra rất dài. Nhưng em có thể nói ngắn gọn, em không trở về ngay, đơn giản vì em bị mất trí nhớ một thời gian dài. Mãi gần đây em mới nhớ lại được mọi chuyện. Cũng may là kịp quay về cứu cha em, thầy Tagasi, Shin và cậu nhóc Tiểu Phong đó.
-Em mất trí nhớ ư? Vậy em đã ở đâu suốt thời gian đó? Làm sao em thoát khỏi con tàu?
-Em đã nói rồi, chuyện rất dài. Em ở trên con tàu đó bị thương rất nặng. Khi nó chìm xuống, bản năng duy nhất em có là đeo bình dưỡng khí vào và chìm dần xuống. Chính Đenphin đã cứu em và đưa em tới kim tự tháp đó. Lúc đó, do va đập, em đã hoàn toàn mất đi kí ức. Em không biết mình là ai, không có khái niệm chạy trốn khi nhìn thấy Eagle. Lúc đó em ở trong tình trạng nguy kịch vì mất nước, vì đói, vì những vết thương khắp cơ thể. Chính Eagle đã cứu em, ngăn cản tên tư tế đó giết em.
-Eagle cứu em ư? Vậy là em đã bị hắn bắt giữ à?
-Không hẳn là bắt giữ, nhưng hắn cho em một kí ức giả, để em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn.
-Vậy còn hơn là hắn hại em.- Anh vòng tay ôm lấy cô- May mắn là cuối cùng em cũng bình yên quay về.
Rose gỡ mình ra khỏi vòng tay anh, ánh mắt bối rối. Dường như cô có gì đó vô cùng khó nói lúc này. Rose nhìn ra biển, mãi sau cô mới quay lại nhìn anh, chậm rãi nói:
-Có một chuyện này, em nghĩ em không nên giấu anh. Trong thời gian em ở cùng Eagle, em… em… em đã kết hôn với anh ta.
Bàn tay KyO đang nắm tay cô đột nhiên buông lơi, anh sững sờ nhìn cô, dường như không thể thốt lên thành lời. Tin đó khủng khiếp hơn bất cứ cái gì anh từng tiếp nhận từ trước đến nay, kể cả so với sự hy sinh của Shin, nó vẫn còn nhẹ nhàng hơn điều mà Rose vừa chính miệng nói ra.
Rose cười ngượng ngùng nhìn anh.
Im lặng hồi lâu, KyO lại đưa tay nắm lấy tay cô, nói:
-Anh không quan tâm điều đó, vì em bị mất trí nhớ và bị hắn lừa phỉnh. Cái anh quan tâm là bây giờ em yêu hắn hay yêu anh?
-Tất nhiên nhớ ra rồi, em làm sao có thể chấp nhận Eagle, mặc dù giữa em và anh ta đã có 1 đoạn ân tình, nhưng đó là giả tạo.
-Thực ra thì Ealge cũng yêu em không kém gì anh. Cũng chính vì em mà tạo nên Eagle của ngày hôm nay. Anh ta yêu em đến độ sẵn sàng lợi dụng tình cảm của Lý Tử An để biến cô ta thành em.
Cái đó…- Rose ngập ngừng.- Khi em nhớ ra, em thấy cực kì kinh khủng. Kì thực thì em không căm ghét Eagle, nhưng em thấy khó chấp nhận được cái cách anh ta chiếm đoạt em như thế. Em vẫn giả vờ mất trí nhớ nên mới tiếp cận được với nhiều tài liệu nói đến kế hoạch của họ. Cũng vì thế em mới kịp thời cứu cha, giáo sư, Shin cũng như Tiểu Phong. Bây giờ chắc anh ta hận em lắm. Nhưng đó là những gì anh ta đáng nhận sau khhi đã cố tình đánh lừa em. Chuyện này chắc còn chưa xong, nhưng không sao, đằng nào cũng phải giải quyết.