Từ nãy đến giờ, Bachira luôn cảm thấy Isagi là lạ nhưng khi cậu nhìn vào lớp với ánh mắt buồn bã thì cậu ta đã có thể chắc chắn lớp Isagi có vấn đề.
Bachira chợt nhớ tới lần đầu gặp gỡ cậu, bàn Isagi chỉ lác đác vài ba bông hoa nho nhỏ, thậm chí chúng còn không được tươi. Khi ấy hoa hồng vàng của cậu ta là nổi trội nhất trong đám hoa đó, thú thật Bachira có chút hãnh diện.
Cậu ta lại nhớ lại lần trời mưa tầm tã, Isagi gào khóc nức nở mặc kệ vết thương rỉ máu từng chút nhỏ xuống trộn lẫn vào trong những giọt mưa rơi xuống.
Trước tình cảnh đó, tâm trí Bachira chỉ hiện hữu duy nhất một suy nghĩ rằng có lẽ cậu đã trải qua vô số chuyện khủng khiếp, vì thế Isagi mới mất bình tĩnh như vậy. Lúc ấy, cậu ta đè nén nỗi sợ hãi của mình xuống mà chạy đến ôm lấy cậu. Bachira chưa bao giờ hối hận khi làm vậy.
Cậu ta có thể đoán được trong vô số chuyện khinh khủng đó, sẽ có chuyện liên quan đến lớp học của Isagi.
Cậu ta không tránh khỏi đau lòng khi nghĩ về chuyện đã xảy ra với cậu. Bachira siết chặt tay Isagi, khiến cậu giật mình mà quay sang.
Isagi thấy Bachira mỉm cười với mình, ánh mắt cậu ta như thể muốn nói rằng tớ sẽ mãi bên cạnh cậu. Isagi đỏ mặt, cậu tránh né ánh mắt của Bachira, vô thức nhớ tới giấc mơ với người đàn ông tên Michael.
Mắt thấy Isagi có vẻ ổn hơn lúc nãy, Bachira quay mặt về phía trước mà bước tiếp. Chẳng mấy chốc đã tới lớp cậu ta, Bachira nắm lấy tay cậu rồi đút vào túi quần cùng với tay mình khiến Isagi ngượng chín cả mặt. Cả hai đi xuống chỗ cuối lớp nằm bên cửa sổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên này làm chuyện quái quỷ gì vậy hả!?
Bachira còn lấy thêm cả một chiếc ghế cho cậu có thể ngồi cạnh cậu ta, khi bạn cùng lớp thì Bachira lại cười haha bảo rằng cặp cậu ta quá nặng thế nên cần tới ghế.
Isagi phì cười khi nghe câu nói vô lí của Bachira, nhưng có lẽ bạn bè đã quen với tính cách kì lạ của cậu ta nên chẳng ai thèm nói gì. Cứ thế cậu hiên ngang ngồi ở lớp mà chẳng ai để ý đến.
Isagi nhận ra Bachira dù đã nói rằng là đi học nhưng vào lớp chủ yếu chỉ để ngủ gật, cậu ngước nhìn thầy giáo đang giảng bài trên bục giảng rồi lại nhìn xuống Bachira gục mặt vào lòng bàn tay cậu mà ngủ.
Isagi thở dài bất lực, đưa tay vén nhẹ vài cọng tóc loà xoà qua sau tay. Đột nhiên cậu ta nhanh như chớp ngước mặt lên nhìn lớp học bằng ánh mắt mơ màng rồi quay sang kề sát vào mặt cậu.
Isagi bàng hoàng đến nỗi mở to mắt, cậu còn cảm nhận được hơi thở nóng rực đang phả vào môi mình, Isagi theo phản xạ tự nhiên mà lùi về phía sau. Cậu thấy Bachira chớp mắt vài cái rồi ngáp dài sau đó lại gục xuống bàn mà tự thoại.
"Trời còn sáng quá, chưa đến giờ ăn trưa nữaaaaa." Nói xong cậu ta ngáp một cái thật dài rồi lim dim mắt chìm vào giấc ngủ.
Bachira là cái đồ điên khùng!!
Chỉ có cậu ta mới dùng cách này để dự đoán thời gian thôi!
Isagi đỏ mặt nhìn ra sau, đúng là trời nắng vô cùng. Cậu có chút thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy môi cả hai chỉ cách nhau vài milimet là đã đụng trúng. Cậu không khỏi nhớ lại cái hôn má của cậu ta vào sáng hôm nay, Isagi mím môi ngượng ngùng úp mặt xuống bàn.
Ngay khi cậu vừa gục xuống, Bachira từ từ ngẩng mặt lên nhìn hai bé mầm xụi lơ trên đầu Isagi rồi nở nụ cười ẩn ý.
Isagi ngốc quá.
Nhưng mà là đồ ngốc của mình cậu ta.
1
Một lúc lâu sau, tiếng chuông vang lên báo rằng đã đến giờ nghĩ trưa.Học sinh lần lượt kéo nhau xuống nhà ăn, chỉ riêng Bachira còn