Isagi vẫn như lần trước, mơ mơ tỉnh tỉnh trước khoái lạc. Chẳng biết từ lúc nào cậu đã bị kẹp giữa hai người bọn họ trên ghế sofa.
Lưng dựa vào lòng ngực vững trãi của Ness, Noa dùng hai tay chống vào ghế để giữ thăng bằng mà đè trên thân cậu. Đầu gối hắn như có như không cạ vào hạ bộ của Isagi khiến cậu giật nảy người.
Tình huống gì đây?
Không chỉ là ba người cùng chung sống mà là tận bốn người?
Trong đó lại còn có một người là thần tượng mà cậu luôn một lòng dõi theo.
2
Quá nhiều cú sốc trong một ngày khiến Isagi quá tải. Cậu vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận mình là đồng tính, thậm chí còn là người nằm dưới!!!
Từ nhỏ đến tận khi chết, Isagi vẫn luôn giữ suy nghĩ rằng cậu sẽ phải lòng một người con gái có nụ cười đáng yêu rồi cùng nhau sống hạnh phúc tới cuối đời.
Nhưng từ khi những giấc mơ này bắt đầu Isagi đã chẳng thể suy nghĩ như vậy nữa rồi.
Cậu run rẩy trước từng khoái cảm của Noa và Ness mang lại cho mình, vặn vẹo người mong có thể trốn thoát khỏi vòng vây dục vọng. Nhưng Isagi nào biết từng cử động của cậu đều khiến họ hưng phấn tới phát điên.
Tiếng vặn khóa cửa dần biến mất, thay vào đó là tiếng đập cửa điên cuồng vang lên khiến nỗi lo sợ bị phát hiện trong cậu lớn hơn. Isagi dùng tay đập đập vào ngực Noa- người đang dần lấy đi hơi thở của mình với mong muốn hắn sẽ buông tha cho cậu.
Isagi dùng toàn bộ sức lực còn lại đẩy Noa ra, cậu gấp gáp thở từng đợt. Isagi thấy môi hắn ta nhếch lên rồi nhanh chóng áp mặt vào nhấm nháp xương quai xanh của cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Isagi bất lực buông xuôi, nhắm mắt mà thả mình vào bể khoái lạc thì cánh cửa bị phá bung ra.
Cậu nhíu mày vì ánh sáng từ bên ngoài quá chói, bóng dáng mờ mờ ảo ảo của một người đàn ông trông rất quen thuộc hiện lên.
Phựt.
Reng reng reng reng reng.
Tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc vang lên từng hồi đánh thức Isagi khỏi giấc ngủ say.
Cậu nhíu mày, chớp chớp mắt rồi nhìn cảnh vật xung quanh.
Vẫn là không gian chật hẹp của chiếc bốt điện thoại cũ kia nhưng quái vật ngoài tấm kính đã biến đâu mất, từng áng mây đã dần tảng ra.
Isagi nhẹ nhõm đôi chút, cậu ngẩng đầu nhìn lên chiếc điện thoại rung rung đang reo kia. Sau vài phút suy nghĩ, Isagi quyết định đánh liều nghe thử xem đầu dây bên kia là ai.
Cậu không biết chắc rằng con quái vật kia đã đi chưa, vì thế ý định ra khỏi đây là hoàn toàn ngu xuẩn.
Và tiếng chuông điện thoại này có thể thu hút chúng.
Nghe cuộc điện thoại này có thể là quyết định sai lầm của Isagi nhưng ít nhất nó là quyết định tốt nhất bây giờ.
Cậu căng thẳng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang reo liên hồi trên thành bốt, tay run run với tới bắt máy rồi áp nó vào tai mình.
Isagi ngập ngừng lên tiếng.
"..Alo?"
Dù cậu đã cố chỉnh âm lượng giọng nói của mình nhỏ lại nhưng giữa màn đêm tĩnh mịch, giọng Isagi như vang vọng bên tai khiến cậu giật bắn mình.
Cậu cảm giác nhìn ra phía sau cửa kính bốt điện thoại thì thấy phái bên ngoài ánh mặt trời đã chiếu rọi khắp nẻo. Vài ba chiếc xe đi qua khiến Isagi mở to mắt vì mừng rỡ. Cậu vui sướng đến muốn hét lớn nhưng chợt nhớ còn có ai đó bên đầu dây bên kia.
"Bác Suhiro đấy à...?" Giọng nói bên kia ngập ngừng nói.
Dựa theo chất giọng thì đây có vẻ là một cậu trai trẻ trạc tuổi cậu. Isagi nhíu mày, cục đá đè nặng trong lòng dần rơi xuống. Cậu nói.
"Không, tôi không phải là Suhiro. Cậu gọi nhầm số rồi."
Isagi nghe thấy tiếng thở nặng nhọc bên kia đầu dây vang lên.
"Rõ ràng là không nhầm mà..Cậu là ai, sao lại cầm máy của bác ấy?"
Cậu ta vừa dứt lời. Cậu liền di chuyển chiếc điện thoại ra khỏi tai mình, nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào nó sau đó lại áp vào bên tai mình.
"Cậu gì ơi..cậu thật sự gọi nhầm số rồi.."
Isagi có chút ngỡ ngàng khi tiếng bật cười vang lên từ bên kia, cậu trai đó cười lớn, cười lớn rồi lại bật khóc nghẹn ngào.
Isagi mấy máy môi, không biết nên nói gì. Cậu nghĩ rằng hiện bây giờ cậu trai bên kia cần được lắng nghe hơn là