Isagi không rõ bản thân đã khóc bao nhiêu lâu. Cậu chỉ biết khi bản thân buông cậu trai hoa hồng vàng thì trời chỉ còn lác đác vài hạt mưa.
Trái tim cậu cũng chẳng còn đau đớn nữa, có lẽ cậu phải chấp nhận việc bản thân đã chết.
Chấp nhận rằng Isagi sẽ không còn được ở bên gia đình mình nữa.
Isagi nghĩ rồi ngước mặt lên nhìn Bachira, bây giờ cậu mới có thể nhìn rõ dung mạo của cậu ta.
Mái tóc vì ướt mà dính sát vào hai bên má, cả khuôn mặt nhìn trông vô cùng trẻ hay cũng có thể gọi là non chẹt, người khác nhìn vào thì có lẽ đa số sẽ nghĩ rằng cậu ta nhỏ tuổi hơn Isagi nhiều. Đôi mắt vàng nhạt rực rỡ đang nhìn chằm chằm cậu vô cùng dịu dàng.
Isagi có chút ngại ngùng, tai cậu đỏ ửng.
"Chắc cũng không còn sớm nữa, cậu..có muốn về nhà tớ không?" Bachira cất tiếng hỏi.
Isagi cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể cậu ta, khuôn mặt cậu ta thì lại đỏ đến tận mang tai.
Một lần nữa cảm giác có lỗi chiếm lấy tâm trí Isagi.
"Không lẽ cậu bị thấm mưa nên cảm rồi sao?" Isagi vội vàng đưa tay chạm vào trán cậu trai hoa hồng vàng.
Bachira mấp máy môi không biết nói như thế nào.
"A có lẽ tớ bị cảm thật rồi..." Bachira nhỏ giọng nói.
5
Bởi cơ thể không được khỏe nên trái tim mới đập nhanh như thế này.
Isagi nghe xong thì trái tim như muốn nổ tung.
Mình đã làm gì thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Isagi trở nên buồn bã, Bachira mới nhận ra bản thân vừa nói thứ gì.
"K-không phải lỗi của Isagi đâu, tớ tự nguyện ở lại với cậu mà.." Bachira lắp bắp nói.
"Ơ, nhưng-"
Isagi định nói gì đó thì Bachira bỗng ngắt lời.
"Bây giờ thì về nhà tớ nhé, Isagi?" Cậu ta mỉm cười nói.
Bachira dễ thương quá, cậu đã bị cám dỗ.
Isagi chẳng nghĩ gì nhiều mà gật đầu. Nương theo cái kéo tay của Bachira mà đi về nhà cậu ta.
Đi được một lúc, Bachira bỗng nói.
"Nè nè Isagi,có phải tớ là người duy nhất nhìn thấy cậu không?" Bachira tò mò hỏi.
Isagi suy nghĩ một thoáng rồi nói.
"Hmm, tớ cũng không rõ có bao nhiêu người có thể nhìn thấy tớ nữa. Hiện tại thì chỉ có cậu v-"
1
"Tớ rất vui vì bản thân là người duy nhất nhìn thấy Isagi. Thế bây giờ chúng ta làm bạn nhé?" Bachira cười hihi haha nói.
3
Cậu nhìn cậu ta vui vẻ như vậy thì cũng không nỡ nói tiếp.
"Được thôi, rất vui được làm quen với cậu Bachi..." Isagi nói nhưng khi đến từ cuối thì giọng cậu dần nhỏ lại.
Isagi thế mà lại quên tên cậu trai hoa hồng vàng!!
"Là Bachira Meguru, Isagi nhớ kỹ nhé." Bachira nhìn cậu mỉm cười nói.
"À, tớ xin lỗi Bachira." Isagi cười gượng đáp lại.
Cậu vừa dứt lời thì Bachira đã dừng bước, cậu ta chỉ về ngôi nhà cách hai người khoảng vài thước.
"Nhà của tớ kia rồi, sương đêm xuống lạnh lắm chúng ta tăng tốc thôi Isagi!" Bachira nói, cậu ta vẫn không quên nở nụ cười tươi.
Cậu thầm nghĩ đây có lẽ là một chàng trai thân thiện, hẳn được mọi người quý mến.
Bachira nhẹ nhàng mở cửa vào nhà, tránh gây ra tiếng động làm mẹ cậu ta thức giấc.
Isagi âm thầm đi sau lưng nhìn Bachira nhích từng chút một.
Khi đã đặt một chân lên cầu thang, bọn họ nghĩ rằng đã thoát nạn thì công tắc đèn bỗng bật lên.
"Meguru, con đi đâu mà giờ mới về thế hả!!" Bachira Yuu đứng trên lầu nhìn xuống bằng ánh mắt nghiêm nghị.
Bachira tái mặt.
Cậu ta cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu.
"Con đi dạo và trời mưa, con tìm chỗ trú rồi ngủ quên.." Bachira lắp bắp nói.
Bachira Yuu thở dài với đứa con trai ngốc của bà.
Isagi và Bachira giật bắn mình trước tiếng thở dài.
Cậu ta thầm nghĩ bản thân tiêu đời rồi.
"Lần sau đừng có đi đêm nữa đó, sương đêm dễ gây cảm cúm lắm." Mẹ Bachira nói rồi nhẹ nhàng đi vào phòng.
Cũng không quên liếc nhìn cậu ta một cái trước khi đóng cửa.
Bachira thở phào, nhẹ giọng nói với Isagi.
"May quá, phòng tớ ở ngay kia cậu vào đó đợi tớ nhé."
Trong lời nói của cậu ta còn mang theo chút ý cười.
Tai Isagi đỏ lên, Bachira nói cái quái gì thế.
Nghe cứ như là đang dụ dỗ con gái nhà lành vậy.
Trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt Isagi vẫn ngoan ngoãn gật đầu rồi lần mò theo chỉ dẫn của