Ngự thư phòng, sau khi nói xong công sự, chỉ còn lại thúc chất hai người.
Tiểu hoàng đế sốt ruột, thanh âm cũng bất giác lớn hơn: “Vì sao? !”
Vương gia bộ mặt lạnh lùng, quay đầu không nhìn tiểu hài tử: “Ngươi hiện tại trưởng thành! Không phải nên ngủ một mình sao? !”
Tiểu hoàng đế sốt ruột: “Việc này cùng trưởng thành có cái quan hệ gì? ! Tối hôm qua, trước kia đều có thể cùng tiểu thúc ngủ, vì sao đêm nay lại không thể? !”
Vương gia uấn giận, quay sang hung hăng nhìn tiểu hài tử: “Câm miệng! Bộ dáng ngươi tranh cãi ầm ĩ hiện tại còn ra cái gì nữa!”
Tiểu hoàng đế ánh mắt quật cường nhìn hoàng thúc: “…”
Nội tâm Vương gia bị bộ dạng của tiểu hài tử kích đến rối rắm, trên mặt lại lạnh lùng cười: “Ngươi nói vì sao? Hảo, vậy ta hỏi ngươi, ngươi muốn cùng ta ngủ tới khi nào? ! Ngủ đến khi ngươi đại hôn, ngủ đến khi ngươi chết già sao? ! Tiêu Ngôn, ngươi thân là Hoàng đế, hàng đêm còn muốn cùng thúc thúc của mình ngủ, ngươi muốn bị người trong thiên hạ nhạo báng? !”
Tiểu hoàng đế sắc mặt khó coi: “Ta —— ”
Vương gia xua tay, lãnh khốc cắt ngang: “Cho dù ngươi không sợ, ta cũng sợ! Ta không muốn vì ngươi mà cũng bị thiên hạ nhạo báng, ngươi hiểu không? !”
Tiểu hoàng đế mím môi, hai mắt trừng to: “…”
Biểu tình Vương gia đã có chút kịch liệt, lại cực lực áp chế, lời nói có hàm ý: “Ta dưởng ngươi, không phải để ngươi bêu xấu Tiêu thị hoàng tộc chúng ta, nếu có một ngày ngươi thực làm ra chuyện khiến người trong thiên hạ nhạo báng…”
Tiểu hoàng đế nói nhỏ: “Vậy ngươi sẽ không để ý tới ta, phải không?”
Vương gia giật mình, chậm rãi gật đầu: “Đúng, nếu ngươi dám… ta sẽ xem như mình từ trước tới nên chưa từng