Vương phủ.
Phòng ngủ cùa Vương gia.
Tiểu hoàng đế đi vào ngay lúc người ta bôi thuốc cho Vương gia.
Vương gia nhíu mày: “Tê! Đau đau đau!”
Tiểu hoàng đế lo lắng: “Tiểu thúc, ngươi có khỏe không?”
Vương gia chuyển thành trấn định: “Ngươi sao lại đến phủ của ta? Thân là Hoàng đế có thể nào tự tiện xuất cung? !”
Tiểu hoàng đế thân thiết: “Nghe nói ngươi cưỡi ngựa thì bị ngã, A Ngôn thực lo lắng…”
Vương gia uấn giận: “Cái gì cưỡi ngựa bị ngã? ! Ai đồn a? ! Ta là vì thuần phục con Thất liệt mã kia a!”
Tiểu hoàng đế rầu rĩ: “Nga… Tiểu thúc…”
Vương gia liếc mắt một cái: “Cái gì?”
Tiểu hoàng đế thật cẩn thận: “Tiểu thúc, ngươi đêm nay có thể vào cung ngủ cùng ta không?”
Vương gia hai mắt trầm xuống: “…”
Tiểu hoàng đế cúi đầu: “…”
Vương gia giận dữ nhưng lại cười: “A Ngôn, đây mới là trọng điểm ngươi tới tìm thúc đi?”
Tiểu hoàng đế ngập ngừng: “Tiểu thúc nếu không tiện, kia… ta có thể cùng tiểu thúc ngủ trong Vương phủ.”
Vương gia bùng nổ: “Đồ vô liêm sỉ! Ta ở trong mắt ngươi là cái gì? ! Người bồi ngươi ngủ sao! ! !”
Tiểu hoàng đế bị dọa: “Không… Không phải…”
Vương gia phẫn nộ: “Nhanh trở về cung đi! Từ nay về sau tự mình ngủ! Lập tức! Lập tức! Đi ngay! !”
Ban đêm
Vương gia liếc mắt nhìn bên ngoài rèm che: “Sao còn chưa hồi cung? Thực muốn ngủ trên sàn nhà trong phủ ta sao?”
Tiểu hoàng đế lẳng lặng đứng ở sau rèm: “Tiểu thúc, hiện tại cửa cung sớm đóng rồi.”
Vương gia ngoắc ngoắc ngón tay: “Đến đây.”
Tiểu hoàng đế vui mừng quá đỗi, chạy lên phía trước vài bước: “Tiểu thúc, ngươi rốt cục để ta ngủ cùng sao…”
Vương gia nắm hai má nộn thịt của tiểu hài tử: “Ta có nói sao?”
Tiểu hoàng đế làm nũng: “Tiểu thúc… Ta biết ngươi hiểu rõ A Ngôn nhất … Tiểu thúc… Tiểu thúc ngươi tốt nhất …”
Vương gia nhếch môi: “Nga? Ta tốt ở chỗ nào?”
Tiểu hoàng đế lập tức nói: “Tiểu thúc quan tâm A Ngôn nhất !”
Vương gia cười yếu ớt: “Còn không?”
Tiểu hoàng đế mân mím môi: “Tiểu thúc… Tiểu Bộ dáng