Tam
Ban đêm, doanh trướng đốt lửa.
Vương gia rời xa mọi người một mình tĩnh tọa trước ánh lửa, thùy mâu xuất thần.
Thanh niên lặng lẽ ngồi ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu thác má, dùng ánh mắt miêu tả mi mục tuyệt mỹ của Vương gia.
Vương gia đột nhiên hoàn hồn, nhíu mày: “Ngươi làm gì đó?”
Thanh niên tươi cười xán lạn: “Nhìn ngươi.”
Vương gia nhíu mày thấp giọng: “Tránh ra.”
Thanh niên ngược lại xê dịch ngồi gần chỗ Vương gia hơn: “Không cần, ngươi cũng có thế nhìn ta, bộ dạng của ta cũng không tồi đi.”
Vương gia lạnh lùng: “Ngươi thì có gì đẹp, tránh ra, đừng ở đây quấy rối ta.”
Thanh niên than thở: “Ta không mấy khi nhìn thấy tâm tình ngươi tốt. . . Ngươi luôn táo bạo như vậy sao?”
Vương gia quay đầu, trợn mắt nhìn.
Rồi lại trong chốc mắt nhìn thấy thanh niên, thân thể vô thức cứng đờ.
Thanh niên lúc này vẫn nghiêng đầu nhìn Vương gia, hai tay đặt trên đầu đối chống má khiến da hai bên đùn lên, gương mặt thịt thị, hàng mi thon dài, ánh mắt liễm diễm. . .
Rất quen thuộc.
Tựa như bộ dáng luôn quanh quẩn trong đầu, bộ dáng của tiểu hài tử kia.
Đặc biệt là mi mục kia, nếu quan sát thật kĩ có lẽ sẽ thấy được chút ít bóng dáng của hoàng huynh.
Vương gia ngốc lăng: “Ngươi, nhíu mày một cái đi.”
Thanh niên nhíu mày: “Vì cái gì?”
Mày kiếm nhăn lại, vẫn có chút tư vị đường hoàng của thiếu niên vô tư vô lự.
. . . Không giống.
Vương gia trong lòng thở dài, cảm thấy bản thân bệnh cũ tái phát.
Nhìn thấy thanh niên cùng tuổi với tiểu hài tử, ở trong lòng sẽ bất giác đem hình dạng của tiểu hài tử ra so sánh.
Bất quá lần này lấy Tạ Ngọc ra so sánh, cũng không biết nguyên nhân…
Bởi vì Vương gia thủy chung cho rằng, y theo tính tình của tiểu hài tử, không có hắn ở bên người quản giáo nhất định sẽ ăn thả cửa.
Hiện tại cũng không biết bộ dáng đã phúc hậu đến như thế nào rồi.
Củi lửa bị thiêu đốt vang lên tiếng lách tách.
Ngón tay thon dài của thanh