Thập nhất
Hoàng đế ôm mặt mình, ủy khuất: “Tiểu thúc…” .
Vương gia buông tay thanh niên, mặt lạnh giọng cũng lạnh: “Tránh ra!”
Hoàng đế ủy khuất, đáng thương hề hề: “Tiểu thúc, ta biết sai rồi.” .
Vương gia vẻ mặt tức giận, cười lạnh: “Ngươi sai hay không có liên quan gì tới ta? ! Tránh ra! Ta bây giờ không muốn nhìn thấy ngươi!”
Nói xong muốn đứng dậy, lại bị Hoàng đế đưa tay ôm chân, nhất thời khó đi được.
Vương gia lúc này mới hoàn toàn nổi giận, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt hung ác, quát lớn: “Tiêu Ngôn! Ngươi lại làm gì nữa? ! Đứng lên cho ta!”
Hoàng đế mắt thấy đã đêm tiểu thúc chọc đến cực điểm, cũng không lại khoe mã đáng thương, vô lại nói: “Không đứng dậy! Trừ phi tiểu thúc tha thứ cho A Ngôn! Bằng không A Ngôn vẫn sẽ ôm như vậy!”
Vương gia tức giân, ngón tay run rẩy chỉ vào thanh niên: “Đừng cho là ta không dám đá ngươi!”
Hoàng đế ngẩng đầu ngạnh cổ, vẻ mặt quật cường: “Cho dù ngươi đá ta, ta cũng không buông tay!”
Vương gia nghe xong lời này, lửa giận cháy lan đồng cỏ đốt sạch toàn bộ lý trí còn sót lại của hắn. Chỉ cảm thấy tiểu hài tử càng càng lớn là càng đáng giận! Vừa chọc hắn, lại vừa lừa hắn! Hại hắn lo lắng, khiến hắn sợ hãi! Bây giờ còn mang một bộ không hề có thành ý mà giải thích với hắn, ở trước mặt hắn cố tình gây sự! .
Nhấc chân liền thật sự đạp một cái .
Nhất thời cũng mất nặng nhẹ, đá vào vết thương ở ngực thanh niên.
Thanh niên bị đá đau đến rên rỉ một tiếng, thống khổ ôm ngực, cuộn mình trên mặt đất: “Tiểu thúc…” .