Trong đầu tiểu hài tử luôn có các loại kỳ tư diệu tưởng .
Gần đây, Tiểu thái tử đang vì một chuyện mà buồn rầu.
Ngự thư phòng.
Không gian yên tĩnh to lớn có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tiểu thái tử ngẩng đầu nhìn thư án, thật cẩn thận nói: “Phụ hoàng.” .
Hoàng đế mắt cũng không nâng, lên tiếng đáp: “Chuyện gì?”
Tiểu thái tử do dự: “Nhi thần muốn hỏi ngài một chuyện.”
Hoàng đế mắt cũng không nâng: “Nói đi.”
Tiểu thái tử do dự mãi, cắn răng: “Nhi thần… Nhi thần muốn hỏi một chút chuyện có liên quan đến mẫu thân.”
Hoàng đế từ trong tấu chương giương mắt, không nói được một lời mà quan sát đứa nhỏ: “…” .
Tiểu thái tử nhíu mày, ánh mắt quật cường đối diện với ánh mắt của phụ hoàng: “…” .
Nhất thời không tiếng động.
Hoàng đế hồi lâu mới đưa tay sờ sờ đầu tiểu hài tử, ôn nhu nhưng cương quyết: “Ngươi không nên biết.”
Tiểu thái tử nghe vậy, hốc mắt bắt đầu đỏ: “Quả nhiên là như vậy sao.”
Hoàng đế thu tay, hí mắt: “Như thế nào?”
Bàn tay của Tiểu thái tử nắm thành nắm đấm: “Tin đồn trên phố nói mẫu thân ta giống như Trầm Thanh! Người lưỡng tính! Ta là đứa nhỏ do người lưỡng tính sinh ra! Cho nên người mới không được nhận mẫu thân! Ngay cả nói cho ta biết cũng không thể sao? !” .
Hoàng đế nhất thời trố mắt, dở khóc dở cười: “Ngươi…” Ở đâu có cái ý tưởng kỳ lạ như thế?
Truyền thuyết dân gian ít ai biết đến chính là Trầm Thanh có được âm dương thân trăm năm khó gặp, cùng Huyện lệnh Liêm Sơn thành thân sinh con, chuyện này ở trên phố huyên náo ồn ào, Huyện lệnh còn bị Ngự Sử buộc tội, may mà Tiêu Ngôn vung tay lên nói: Người hữu tình sẽ thành thân thuộc, cần gì tính toán rối rắm.
Tiểu thái tử thấy phụ hoàng không phản bác