"Anh chạy đi tìm nhà vệ sinh xa như thế làm gì? Ở đây không có người, tìm đại một chỗ đi tiểu là được rồi." Tô Ái Linh tỏ vẻ không hài lòng.
"Nói thế nào đi nữa, chúng ta cũng là doanh nhân, cũng là người có mặt mũi, bị người khác nhìn thấy thì không hay đâu, đi thôi." Lục Tam Phong xoa xoa hai tay, nhếch miệng cười, tỏ vẻ vô cùng thật thà, ngại ngùng.
"Hóa ra anh cũng cần có mặt mũi, con gái anh cũng thật đáng yêu, mấy tuổi rồi?" Tô Ái Linh lái xe hỏi.
"Tính tuổi mụ thì được năm tuổi rồi, cô bé rất tinh nghịch nhưng cũng rất hiểu chuyện" "Anh và bà xã kết hôn được bao lâu rồi?" "Ba bốn năm rồi." Lục Tam Phong do dự nói, những ký ức ban đầu có chút hỗn loạn, anh nào nhớ rõ như vậy được, căn bản là ký ức lúc trước chỉ còn là những mảng mơ hồ.
Tô Ái Linh trợn mắt nói: "Con của anh mới có năm tuổi, mà anh đã kết hôn được ba bốn năm ư? Sao thế? Đám cưới chạy bầu sao?" "Có lẽ là hơn bốn mắm rồi!" Lục Tam Phong vừa định nói, Như Lan và chuyện bọn họ kết hôn không hề liên quan gì đến nhau thì xe đã dừng lại trước khách sạn.
"Vẫn là anh rất thông minh, xuống xe đi, về phòng rồi chúng ta nói tiếp chuyện này."
Trong lòng Lục Tam Phong thầm suy nghĩ cô ta muốn nói cái gì, vào trong phòng, Tô Ái Linh pha một ấm trà, ngồi xuống châm một điều thuốc, tự nhiên nhả ra một làn khói nhìn Lục Tam Phong.
"Anh thích cô ấy không?"
Aico? “Vợ của anh đó!" "Không thể nói rõ, vừa mới bắt đầu thì thấy cô ấy rất đáng thương, người phụ nữ này cái gì cũng sợ, nhưng không thể không đổi diện với cuộc sống, tốt xấu gì cũng là chồng của cô ấy, có thể giúp cô ấy giảm nhẹ bớt trách nhiệm, nhưng đến ngày hôm nay, nói thật lòng, cô ấy là một người phụ nữ nội trợ, không hề giúp anh được chút nào trong lĩnh vực kinh doanh." Lục Tam Phong nói thật.
"Còn em thì sao?" "Đương nhiên em có thể giúp anh trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng anh cảm thấy rất có lỗi với cô ấy...
"Anh không cần phải cảm thấy có lỗi với cô ấy, chẳng lẽ anh không phát hiện ra chuyện gì sao?" "Chuyện gì?" "Đứa bé không hề giống anh chút nào cả." Vẻ mặt Tôi Ái Linh tràn đầy nghiêm túc nói: “Thậm chí em còn nghi ngờ đứa bé căn bản không phải là con của anh, anh có thể đi làm xét nghiệm huyết thống."
Lục Tam Phong đờ ra, vốn dĩ Như Lan không phải là con của mình.
Đầu óc anh xoay như chong chóng, rõ ràng Tô Ái Linh không biết Như Lan được nhận nuôi, mười mấy giây chầm chậm trôi qua, tất cả đều hiện lên trên đôi mắt của Tô Ái Linh, anh khiếp sợ, không can tâm, mình đoán đúng rồi.
"Anh đã làm xét nghiệm huyết thống rồi!" Lục Tam Phong chầm chậm nói.
"Thế đó là con gái của anh hả?" "Kết quả nói chúng hai người không có quan hệ huyết thống." Lục Tam Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Vợ của anh đã nói cho anh biết nguyên nhân dẫn đến chuyện này rồi, là do anh hút thuốc, làm thay đổi gen tiếp theo." "Phụt! Khụ khụ khụ!" Tô Ái Linh bị sặc khỏi, vứt điều thuốc trong tay vào gạt tàn, nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Lục Tam Phong không nhịn được hỏi: "Anh tin vào vào mấy cái lời vớ vẩn đó sao?" "Anh cũng không hiểu, đây là công nghệ cao cao, anh chỉ học đến tiểu học thôi, cũng không hiểu mấy thứ này" "Em không học tiểu học nhưng cũng biết có gen có gen di truyền và gen hình ảnh, hút thuốc sao có thể thay được cấu trúc gen, rõ ràng là cô ấy lừa anh."
Lục Tam Phong trừng mắt tò mò nhìn cô ta nói: "Sao em biết những thứ này?"
Vẻ mặt Tô Ái Linh nghiêm lại, quát lên: "Điều quan trọng không phải là anh à? Cô ta cắm sừng anh rồi!" "Anh...
Anh bị cắm sừng?" Vẻ mặt Lục Tam Phong không dám tin, lấy tay đỡ lấy mặt, cứ như tin tức này đối với anh mà nói như sấm sét giữa trời quang.
"Thật ra em có thể hiểu cảm giác của anh bây giờ." "Hả?" Lục Tam Phong khó khăn rớt vài giọt nước mắt, tò mò hỏi: “Vì sao em lại cảm nhận được? Em cũng có kinh nghiệm sao?" "Anh bị cắm sừng còn quan tâm đến em làm gì?" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Lục Tam Phong dựa vào ghế sô pha, ánh mắt dại ra, nước mắt rượt dài trên gò má, ánh mắt nhìn như tan nát hết cả cõi lòng.
“Thân là đàn ông, anh rất xin lỗi!”
Tô Ái Linh nhẹ nhàng rúc vào lòng Lục Tam Phong, thì thầm: "Có em ở đây, yên tâm đi."
Lục Tam Phong vươn tay ôm lấy cô ta, thì thào tự nói với mình: "Anh muốn chia tay với cô ta!"
Tô Ái Linh ngẩng đầu nhìn ánh mắt nổi lên chút gợn sóng của anh, hỏi: "Thế anh..." "Anh lấy em, hai chúng ta cùng ở bên nhau, lập thêm một gia đình, sinh một đứa con, nhưng em không thể nào lừa anh." Lục Tam Phong chân thành nhìn cô nói.
"Em tuyệt đối sẽ không lừa anh." "Thế em nói cho anh biết, rốt cuộc vết sẹo trên người em là thế nào? Anh ít đọc sách, em cũng không thể gạt người, anh cảm thấy đó là vết thương do mổ lấy thai ra mà để lại." "Nói bậy cái gì vậy?" Tô Ái Linh trợn mắt liếc anh: "Phẫu thuật viêm ruột thừa, yên tâm, em sao có thể lừa anh được, bế em lên giường nào."
Lục Tam Phong đứng lên ôm cô đặt lên giường, tiếp đó nhào như bay đến.
Ngày hôm sau, hơn bảy giờ sáng Lục Tam Phong mơ màng trở mình, Tô Ái Linh vẫn còn rúc trong lòng anh, mái tóc dài mang theo một mùi hương khó tả thoảng qua mũi anh.
Lục Tam Phong nhìn đồng hồ, trời sáng rồi nên dậy về nhà thôi, nếu không thật sự sẽ phải khai báo với Giang Hiểu Nghi.
"Anh làm gì mà dậy sớm thế?" Tô Ái Linh vươn tay ôm lấy cánh tay anh.
"Anh còn phải đi làm." "Anh không cần phải đi làm, muốn anh ở bên em, cứ nằm như thế này là được rồi." Tô Ái Linh mở mắt ra lệnh, nhìn thấy anh không không động đậy, liền bất mãn nói: "Anh không nghe lời sao?"
Lục Tam Phong bất đắc dĩ đành nằm xuống lại, đầu cô ta dựa vào ngực anh rồi mới hài lòng nhắm mắt lại.
"Chỉ cần mỗi ngày có thể như thế này thì tốt biết bao!" "Thế thì anh không thể làm việc nữa." "Anh không làm việc nữa, đến lúc đó cả công xưởng đều đứng tên em, ngày nào anh cũng ở nhà làm cơm gì đó, anh nấu ăn thật sự rất ngon!" Tô Ái Linh ngẩng đầu nhìn Lục Tam Phong: "Đến lúc đó