Lục Minh Thông sắp khoác lác Lục Tam Phong thành thần thánh rồi, giống như không có chuyện gì mà anh làm không được, ở đó có không ít đồng hương muốn nhờ Lục Tam Phong sắp xếp cho một công việc ở thành phố.
Lục Minh Thông đưa tay lên đồng ý hết rồi, rất hào sảng nói tất cả chỉ là vấn đề nhỏ!
Sau hơn một tiếng đồng hồ huênh hoang ở cổng thôn, mọi người giúp đỡ nâng xe lên, cuối cùng cũng lái xe tới cửa nhà hai lão, Lục Tam Phong xuống xe, đi qua nói: "Ba, con chỉ là một công nhân lao động nhỏ, không cần phải thổi phồng như vậy, sao con có thể sắp xếp nhiều người như vậy chứ?" "Không cần để trong lòng, làm người quan trọng nhất là gì? Là sảng khoái, quan tâm nhiều như vậy, bây giờ là ai khoe khoang, thì người đó lợi hại, tên nhóc con không hiểu." Lục Minh Thông khoát tay bộ dạng như ta là quan lớn, vào sân.
Lục Tam Phong cảm nhận ra được, có người ba cực phẩm như vậy, còn sợ ít chuyện sao?
Lão Nhị ở trong thôn có một căn nhà có sân, niên đại đã lâu, nghe nói từ thời ông cổ, nhìn từ bên ngoài vào vẫn còn thấy được nét đặc sắc của thời đại, sân nhà trước ba sau ba, hai cửa vào, căn nhà như vậy lúc ấy tuyệt đối là của người nhà giàu.
Lục Bỉnh Văn năm nay vừa tròn bảy mươi tuổi, đã bước vào cuộc sống người già mấy năm rồi, nhìn thấy Lục Minh Thông bước vào không nói chuyện, đối với đứa con này ông vẫn luôn không trông đợi lắm, không ngờ ngược lại nó lại thừa cơ vùng dậy.
"Ba, con bố trí tiệc mừng thọ cho ba, khách sạn đều đặt xong rồi, giữa trưa ngày mai!" Lục Minh Thông đi lên trước mặt tràn đầy tươi cười.
"Ừm, biết rồi." "Con cùng Lục Tam Phong lái xe đến đón ba, đi đến cao ốc của con ở một đêm, ngày mai trực tiếp đi đến khách sạn." "Lục Tam Phong cũng đến à?" Người đâu?" Ông cụ đeo kính viễn thị hỏi.
Lục Tam Phong vội vàng đi đến, mở miệng nói: "Ông nội, cháu ở đây!" "Nghe nói cháu ở trong thành phố phát tài rồi? Được lên làm lãnh đạo? Cho ba con hơn hai trăm triệu?" "Là may mắn thôi, không tính là lãnh đạo gì cả!"
Lục Tam Phong khiêm tốn nói.
"Làm người, đi phải thẳng, làm việc phải ngay, đừng trông mong vào mấy thứ trộm cắp mà được dài lâu, ông nhìn thấy cháu lớn lên, bộ dạng của cháu ông rõ nhất, suốt ngày chỉ đi loanh quanh!"
Lục Tam Phong đột nhiên bị giáo huấn đến ngơ ngác luôn.
"Được rồi, người ta làm tiệc mừng thọ cho ông, ông nói những lời vô dụng này làm gì?" Bà nội mở một bên nói.
Lục Tam Phong có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng, ông nội đối với chính gia đình của mình cũng không trông chờ gì, trong lời nói có ít nhiều từ ý xem thường, về phần nguyên nhân bên trong, anh cũng không rõ.
Buổi sáng mười giờ hơn, đưa hai cụ về đến trong thành phố, vừa mới tiền vào cửa nhà, liền nhìn thấy trong phòng khách có ba người ngồi, mẹ ngồi ở một bên nói chuyện, một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi ngồi ở giữa, mặc quần áo bình thường, đeo một chiếc kính mắt màu vàng ánh kim, ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo.
Bên cạnh là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt có vài phần giống với Lục Minh Thông, nhuộm tóc, cùng mẹ nói chuyện, trạng thái khuôn mặt cũng làm cho người ta có cảm giác xa cách.
Về phần thanh niên trạc tuổi Lục Tam Phong ngồi bên cạnh người phụ nữ, vẻ mặt cử chỉ đều tràn ngập sự kiêu ngạo ngang ngược, tay trái cầm chìa khóa xe, tay phải cầm điện thoại di động.
"Ba đến rồi à?" Lục Minh Nguyệt đứng lên, sắc mặt có chút vui vẻ.
"Con gái đến lúc nào đấy?" Lục Bỉnh Văn bước vào phòng nói: "Căn cao ốc hỏng hóc này của nó leo mệt chết được." "Vừa rồi con còn nới vợ của Lão Nhị, bây giờ người có tiền còn ai ở cao ốc nữa, người ta đều ở nhà kiểu Tây, cũng chỉ có người trong thôn mới thấy ở cao ốc tốt, ba, Vu Mặc Nguyên nhà con nói rồi, sang năm nếu ba muốn ở, con sẽ mua một căn nhà kiểu Tây lớn" Lục Minh Nguyệt tủm tỉm cười nói.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Lục Tam Phong theo phía sau nghe những lời nói như thế mắt trợn trắng, bây giờ có thể ở cao ốc đã không phải người rồi, còn nhà kiểu Tây? "Vẫn là con gái hiếu thảo mà!"
Lục Minh Nguyệt nhìn qua Vu Mặc Nguyên ngồi ở kia không nói tiếng nào, hướng về phía con nói: "Mau đứng lên nhường chỗ cho ông ngoại bà ngoại con, đứa nhỏ này, cũng không biết chào hỏi ai!" "Chào bà ngoại ông ngoại!" Vu Quang Lâm đứng lên mở miệng than mắng một câu nơi rác rưởi.
Lục Minh Thông đều đem tất cả để trong mắt, ngày xưa trong mấy người anh chị em, ông là người bị người ta xem thường nhất, bây giờ có tiền, lại vẫn là vẻ mặt này, trong lòng ông sao có thể thoải mái được.
"Quang Lâm hiện tại đang làm gì đấy?" Lục Minh Thông hỏi.
"Quang Lâm nhà tôi đang làm trong nhà máy, quản lý mấy chục người, dù sao cũng tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật, lãnh đạo rất coi trọng, qua hết năm nói có mấy phân xưởng, để nó đi làm phó xưởng trưởng, không tính là gì, quy mô nhỏ mà thôi." Vẻ mặt Lục Minh Nguyệt đắc ý.
"Đứa nhỏ này giống ba của nó, vừa nhìn thấy là biết là lãnh đạo!" Vẻ mặt Lục Bỉnh Văn xúc động, tựa vào số pha nói: "Đứa con này của con gái tôi vừa thấy liền biết có tiền đồ, còn...
Minh Thông, không phải con nói Lục Tam Phong ở nhà máy nào đó..."
Lục Tam Phong vẫn đứng ở cửa, nơi này cũng không phải rất lớn, Giang Hiểu Nghi đụng anh nói thầm: "Đi lên phía trước đi!"
Lục Tam Phong gặp rắc rối đến đau đầu, chuyện này cũng phải so sánh sao? Người nhà này ấu trĩ như vậy à?
Sớm biết như thể anh sẽ không quay lại, vốn dĩ anh đối với người nhà này không nhớ được bao nhiêu, càng không có nhiều tình cảm bên trong, đơn giản là vì ứng phó.
"Lục Tam Phong hiện giờ cũng là lãnh đạo, phụ trách quản lý người khác!" Lục Minh Thông quay đầu lại kéo tay Lục Tam Phong lại đây, nói: "Nói với ông nội con, con quản lý bao nhiêu người?" "Con....
cũng chỉ quản cỡ ba năm mươi người!" Lục Tam Phong tự bịa một con số.
"Là phó xưởng trưởng sao?" Lục Minh Nguyệt hỏi.
"Vâng vâng vâng!" Lục Tam Phong gật đầu nói.
"Cậu nói dóc, nhà máy mà cậu ở là Thực phẩm Phong Giai nhỉ? Thực phẩm Phong Giai tổng cộng có sáu phó xưởng trưởng, tất cả tôi đều quen, đều là một nhóm