Lục Tam Phong cảm giác được bàn tay nhỏ mềm mại đang nắn bóp tay mình, mở miệng nói: “Ông ngoại, chúng con có một đứa con gái rồi.” “Đứa bé ấy không phải là bao nuôi à, con kết hôn đã bao nhiêu năm rồi?” Lục Bỉnh Văn nhíu mày, bất mãn nhìn Lục Minh Thông.
Mặc dù hiện tại nhà nước đã đề xuất kế hoạch hóa gia đình, nhưng thế hệ cũ vẫn cho rằng muốn tạo nên nghiệp lớn, con cái phải hưng thịnh mới là điều đúng đăn.
Lục Minh Thông ngồi cách đó không xa vẫn không nói chuyện, đối với chuyện này, ông cũng chỉ dám lẩm bẩm trong miệng, chỉ là vợ của ông không cho ông nói, bảo cái gì mà lúc nào nên nói tự khắc sẽ biết.
Nhưng Lục Minh Thông cảm thấy, con trai mình hiện tại dù sao cũng là người tại to mặt lớn, xét về năng lực và địa vị trong xã hội của nó bây giờ chắc chắn không thiếu phụ nữ theo.
“Chị con gả đi nửa năm đã có con rồi, đối với phụ nữ, chuyện sinh con là chuyện quan trọng cả đời.” Lục Bỉnh Văn ngả lưng nói: “Tam Phong à, con có bao nhiêu tiền cũng vô dụng, cần phải có chỗ dựa, con biết chưa? Chưa kể cô gái đó là được bao nuôi, cho dù có tự mình sinh ra cũng không được.”
Lục Tam Phong cảm giác được Giang Hiểu Nghi đã bật khóc, vội vàng nói: “Đây là chuyện của tụi con, hôm nay sinh nhật ông ngoại, ông ngoại vui vẻ là được rồi, còn về khi nào tụi con muốn có con, tụi con sẽ tự bàn với nhau.
“Mày có ý gì? Cái thái độ gì đấy?” Vu Quang Lâm tức giận nhìn Lục Tam Phong quát: “Ông ngoại là đang quan tâm mày, sao nào, không được lo chuyện của mày? Mới kiếm ra được bao nhiêu tiền mà đã tự cho mình là ông chủ rồi?” “Tôi nghĩ đây là chuyện riêng của nhà tôi.” Lục Tam Phong nói.
“Cái gì nhà của con?” Lục Bỉnh Văn tức giận, nhìn thấy Lục Tam Phong dường như đang không tôn trọng mình nên quát lớn: “Con cũng trong cái nhà này đấy, con làm gì có nhà của mình, con đây là muốn lật trời à!” “Tam Phong, tao nói cho mày biết, đừng tưởng rằng ở bên ngoài có chút danh tiếng thì có thể ở trong nhà hô mưa gọi gió, ông ngoại mãi mãi là chủ ngôi nhà này, ngay cả ba mày còn không dám nói có quyền quyết định trong căn nhà này, còn mày thì muốn gì hả?” Vu Quang Lâm vừa hăm dọa vừa nhìn Lục Tam Phong nói: “Đây không phải vì muốn tốt cho mày sao?”
Lục Tam Phong có chút nghe không nổi nữa, trong lòng anh nghĩ rằng trên đời này không ai có thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện của anh, quan điểm của anh với từng người ở đây đều khác nhau.
Tuy đại gia đình quan tâm đến chuyện riêng của gia đình nhỏ là việc hết sức bình thường, nhưng lại có cảm giác như bị kiểm soát từ đầu đến cuối.
“Vẫn là câu nói đó, đây là chuyện của hai đứa tụi con, nếu như ông vẫn muốn làm tiệc mừng thọ, thì hãy cứ yên lặng mà làm đi, đừng nói những lời không nên nói, ông bây giờ là đang an hưởng tuổi già, tích đức một chút, chúng con cũng sẽ hiếu thuận một chút, cả nhà đều vui vẻ.” Lục Tam Phong nói thẳng thừng.
Giang Hiểu Nghi liều mạng kéo Lục Tam Phong, muốn anh bớt tranh cãi, nếu vì chuyện ngày hôm nay mà cãi nhau với trưởng bối, chỉ sợ sẽ khiến người ngoài chê cười.
Lời Lục Tam Phong vừa nói ra khiến mọi người có mặt ở đây đều sợ hãi, Lục Bỉnh Văn trừng to mắt nhìn anh, mặt đỏ lên vì tức, chỉ mặt anh mà quát “Phản rồi phản rồi, chỉ là kiếm được ít tiền, mà đã không đặt ông già này vào mắt rồi, tao còn không quản được mày chắc?” “Tam Phong, con kiếm được chút tiền thì căn nhà chứa không nổi con rồi?” Bác cả lớn tiếng nói.
“Ông ngoại cũng là muốn tốt cho con, không nói được con? Đừng nói là con, ba con ở trước mặt ông cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
“Con như thế này là hỗn, mau xin lỗi ông con đi.” “Tôi nghe người ta nói, cô con dâu nhà họ Lục cưới về ấy, không thể sinh con, Lục Minh Thông là con một, e là sẽ không có con nối dõi rồi.”
Mọi người ồn ào không chịu nổi, đám người mồm năm miệng mười nói, có người xem náo nhiệt, có người mắng Lục Tam Phong, hiện tại vô cùng hỗn loạn, Lục Minh Thông đứng bên kia mặt cũng xanh mét.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Lục Tam Phong cảm giác được mình và những người lớn tuổi ở đây như thuộc hai thế giới khác nhau, nếu nói tiếp cũng chỉ là nước đổ đầu vịt, lỡ như làm Lục Bỉnh Văn tức chết tại chỗ, chắc đám người này xiên anh mất.
“Nên khai tiệc ăn cơm rồi, chuyện này để sau hằng nói tiếp.” Lục Tam Phong nói xong kéo theo Giang Hiểu Nghi vào trong phòng tiệc, mọi người ở đây đều nhìn theo anh.
Lục Tam Phong ngồi xuống phát hiện Giang Hiểu Nghi cúi đầu không nói lời nào, anh cúi đầu xuống nhìn thì thấy nước mắt cô rơi như mưa, đưa tay nước mắt nói: “Bà cô của tôi ơi, khóc cái gì chứ, chuyện nhỏ thôi mà? Hay là về thành phố đón năm mới?” "Không!” Giang Hiểu Nghi nắm lấy cánh tay của Lục Tam Phong, kiên quyết nói: “Đi rồi mọi người sẽ càng cười cho!”
Lục Tam Phong không thể hiểu rõ được vì sao mọi người lại cố chấp với việc sinh con, càng không thể hiểu được khổ khi không thể mang thai đứa trẻ, dưới áp lực của thời đại này, đủ để ép một người vào chỗ chết.
Tuy nhiên, đa số vùng miền trên cả nước đã hủy bỏ kế hoạch hóa kinh tế, dù vậy, hình thức quản lý cha truyền con nối vẫn có nơi duy trì, cho tới hơn mười năm sau, phát triển thành thị hóa, mạng lưới internet hỗ trợ người trẻ tuổi bộc phát mạnh mẽ mới hoàn toàn phá vỡ tình trạng này.
Đây cũng là lý do vì sao thế hệ 9x bị gắn mác nổi loạn khiến cả 1 thế hệ bị sụp đổ!
Mấy phút sau tiệc chúc thọ vẫn diễn ra bình thường, lần lượt có người nói vài lời chúc phúc với Lục Bỉnh Văn, người mang quà thì tặng quà, nhưng căn bản đều là đi tay không đến, bởi vì Lục Minh Thông không muốn nhận tiền quà mừng, nên mọi người cũng vui vẻ đến ăn chùa.
Bác cả đi lên an ủi Lục Bỉnh Văn, Dao Thùy Chi cũng ở bên cạnh, sắc mặt Lục Bỉnh Văn dễ nhìn hơn một chút, quay sang hỏi: “Dao Thùy Chi, sao chồng con còn chưa đến?” “Ông, anh ấy là chủ tịch hội đồng quản trị mà, rất bận, anh ấy nghe nói ông thích muốn trà nên đã bảo người đi vườn trà mua trà ngon, tặng ông làm quà mừng thọ.” “Ba, nhìn con nhà người ta có tiền nhưng hiếu thuận, so với thứ hỗn hào nào đó thì biết tốt hơn biết bao nhiêu.
Bác cả cười nhạo: “Nhà chúng ta có một số người chính là