Sắc mặt Hoàng Hữu Danh có chút khó coi, có điều vẫn duy trì trạng thái bình thường, cười nói: “Gần đây công việc bận rộn, mỗi ngày tôi phải họp hành rất nhiều, còn phải đi điều tra nghiên cứu, lần sau đến không cần mang nhiều đồ vậy nữa, bị người ta nhìn thấy thì không hay.
“Chẳng qua là chút quà tặng bình thường, không đáng bao nhiêu tiền.
Tổng giám đốc Hoàng này, con người tôi đôi khi có giở chút thủ đoạn, nhưng trước giờ làm việc cho ông không gian dối điều gì, không thể ăn no rồi phủi mông đi, không phúc hậu!”
Ánh mắt Hoàng Hữu Danh mang vài phần tức giận, chất vấn: “Tôi đã ăn gì của anh? Hay là lấy gì của anh?” “Không ăn gì của tôi, không lấy gì của tôi thì ông sợ cái gì?”
“Ai sợ anh chứ? Ôi thật mẹ nó chứ, đồng chí này nói chuyện thật..."
“Không sợ thì tốt, mồng một Tết tôi gọi điện cho Tổng giám đốc Trương nói là muốn tìm ông, thật là khó tìm đấy, đừng nói là ông, ngay cả thư kí Thôi cũng đến không thấy người đi không thấy bóng!” Lục Tam Phong ngồi xuống, nói: “Ngài giải quyết chuyện của nhà máy điện tử rồi, ngài được khen ngợi, được tán dương, những bài báo đó tôi đều xem rồi, cá nhân tiên tiến đó!”
“Cậu đến đây chúc Tết, hay là đến kiếm chuyện?” Hoàng Hữu Danh đanh mặt lại, vỗ bàn rầm một cái, nói: “Cậu đi ra ngoài cho tôi, cút ra ngoài!”
“Mẹ nó tôi cứ không cút đấy, có gan thì đánh tôi đi.” Lục Tam Phong ngồi ở đó, vòng tay trước ngực, ầm ĩ: “Ông dám đánh tôi, cả nước có đầu báo nào mua được ngày mai tôi liền mua hết, nói cho cả nước biết, Hoàng Hữu Danh đánh người!”
“Anh! Anh đúng là lưu manh, đúng là vô lại.” Hoàng Hữu Danh chỉ tay vào Lục Tam Phong quát mắng.
“Hừ, ông mới đúng là lưu manh, chiếm được món hời rồi phủi mông chạy mất!” Lục Tam Phong đứng dậy đi vào nhà bếp, giúp bưng đồ ăn ra.
Vợ của Hoàng Hữu Danh đi ra hỏi: “Sao lại cãi nhau rồi?”
"Loại người gì em cũng mang vào nhà được” Hoàng Hữu Danh không vui lòng, nói.
“Không phải là anh nói sao, Lục Tam Phong là người của mình, không cần khách sáo mà” Vợ Hoàng Hữu Danh không vui, nói: “Ăn cơm, ăn cơm thôi!”
Lục Tam Phong rất tự nhiên mà bởi một bát cơm ăn, bữa cơm này không có rượu, ăn xong Hoàng Hữu Danh ngồi đó hút thuốc, từ biểu cảm trên mặt có thể nhìn ra, ông ta đang rất buồn phiền.
“Tôi chỉ có một yêu cầu thôi, miễn thuế ba năm!”
Hoàng Hữu Danh dứt khoát lắc đầu.
“Vậy tôi đi đây, tôi đi thật đấy, Đông Lưu, Sản Kỳ đều tốt hơn chỗ này, cho khoản vay cực kì thỏa đáng, hơn nữa còn miễn lãi suất, đất còn cho không, tôi đem nhà máy ở đây bán đi, trong tay vẫn còn dư ra chút tiền!” Lục Tam Phong uy hiếp nói.
“Đi đi đi.” Hoàng Hữu Danh rít mạnh một hơi thuốc, khoát tay lia lịa.
“Nếu tôi đi thì sẽ không quay lại nữa, đến lúc đó sẽ mắng nhiếc ông ở đủ loại yến tiệc, bỏ tiền ra kêu người dán số điện thoại văn phòng của ông ở nhà vệ sinh nam, viết lên mấy chữ ***!"
“Anh!” Hoàng Hữu Danh sắp bị anh chọc cho điên tiết, ngắc ngứ cả buổi rồi mới mắng: “Anh không làm chuyện gì cho giống con người cả!”
“Tổng giám đốc Hoàng, ông làm chuyện này rất không thỏa đáng, bây giờ tôi thật sự thiếu tiền, sắp nghèo đến điên rồi, giờ tôi thật sự nghiêm túc mà nói với ông, nếu như ông không đáp ứng, tôi không muốn chuyển đi cũng buộc phải chuyển, đến lúc đó đem nhà máy rỗng bán đi, xí nghiệp mới có thể kéo dài thêm được chút.” Lục Tam Phong thấp giọng nói.
Hoàng Hữu Danh vẫn không lên tiếng, trong lòng có chút do dự, đương nhiên ông ta muốn giữ Lục Tam Phong lại, đây là một xí nghiệp lớn, vấn đề là đã miễn thuế cho mấy cái xí nghiệp rồi, nếu bây giờ lại miễn thuế cho Điện tử Thủy Hoàn nữa, chưa nói đến vấn đề tài chính địa phương, những xí nghiệp khác chắc chắn sẽ xông đến như ong vỡ tổ hỏi ông ta nguyên do.
Lục Tam Phong có quan hệ với Hoàng Hữu Danh sao?
Lục Tam Phong thấy ông ta không nói gì, đem điếu thuốc dụi vào gạt tàn, đứng dậy nói: “Ngài là bắp đùi lớn, tôi đến cánh tay cũng với không tới, lúc ông dùng được tôi, thì tôi là cọng hành, lúc không dùng được nữa thì tôi chẳng là thứ gì cả, ông nói đúng, đất Thành Minh kia là nhà nước chuẩn bị cho những người như chúng tôi.”
Lục Tam Phong vừa nói vừa đi về phía cửa.
“Anh đợi đã, không phải tôi không muốn giải quyết cho anh, một khi đã đáp ứng anh, ngày mai văn phòng của tôi liền bị chen nổ tung.
Tôi có thể miễn một năm cho anh, nhưng này là bí mật, để bên tài chính dựa theo phụ cấp trả lại cho các anh.” Hoàng Hữu Danh mở miệng nói.
“Một năm? Còn lén lén lút lút?”
Lục Tam Phong đứng ở cửa, thở ra một hơi, nói: “Thôi bỏ đi, ông chung quy vẫn là không thương tôi, tôi muốn đi về miền Nam, ở đó có tình yêu và đau buồn của tôi.”
“Anh muốn mấy năm?”
“Ba năm!” Lục Tam Phong đưa ra ba ngón tay, nói: “Miễn giảm toàn bộ, không thu một đồng nào!”
“Anh còn cò kè mặc cả nữa? Như vậy đi, một năm rưỡi, đây là tôi có thể tự chủ xử lý cho anh, nếu không thì phải lên tỉnh mở cuộc họp báo cáo chuẩn bị, quy trình cực kì phiền phức." Mặt già của Hoàng Hữu Danh đã sắp nhăn thành một đống.
"Không sao cả, ông cứ miễn