Trong phòng làm việc của chủ tịch ở nhà máy điện tử Thủy Hoàn, trên bàn làm việc đầy những bản vẽ, mấy kỹ sư thi công quan sát kỹ, nửa giờ sau mới đồng loạt gật đầu.
“Ngày mai chúng ta có thể bắt đầu sản xuất chính thức, dây chuyền lắp ráp không cần phải thay đổi.
Những tiêu chuẩn ở đây về cơ bản giống với công nghệ của năm ngoái.
Nếu là tiêu chuẩn mới của năm nay thì sẽ mất hơn nửa tháng để thay đổi”
“Vậy sản xuất càng sớm càng tốt, bản vẽ này các cậu bảo quản cho tốt.” Lục Tam Phong dặn dò.
Mọi người đứng dậy rời đi, Trương Phượng Tiên nhìn họ đi rồi nói: “Như vậy mà đã có thể sản xuất rồi sao? Các kênh bán hàng của chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong mà."
“Không phải ở thành phố này đã có sẵn rồi sao?”
“Ở các cấp huyện trong thành phố chúng ta mới có mấy đại lý” Trương Phượng Tiên nói.
“Đủ rồi, nắm chắc một chỗ trước để làm hình mẫu cho những nơi khác.” Lục Tam Phong cầm điện thoại nội bộ trên bàn định bấm số, tự nhiên anh nhớ ra mình không biết số điện thoại nội bộ ở đây là bao nhiêu nên hỏi: “Số điện thoại của phòng thị trường và phòng thương mại là gì?”
“Chín và mười bảy!”
Lục Tam Phong ấn số 9 và nói: “Bảo quản lý của cậu tới phòng chủ tịch một chuyến, mang theo báo cáo điều tra thị trường tới đây.”
Cúp điện thoại, anh lại gọi vào số 17.
Dặn dò mọi thứ sau, Lục Tam Phong ngẩng đầu lên hỏi: “Một lát nữa chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp nhỏ.
Chi phí là một vấn đề lớn.
Nếu muốn chiến thắng trong cuộc chiến giá cả nhất định phải nắm được quyền định giá của chuỗi sản xuất trong tay.
Cô còn vấn đề gì nữa không?”
“Anh định xử lý thế nào với giám đốc Chu?”
“Giám đốc Chu?” Lục Tam Phong ngẩng đầu lên, anh hơi khó hiểu: “Giám đốc Chu nào?”
“Chính là Chu Hoài Đông, người đến gặp anh ấy, anh quên chuyện này rồi sao?”
Lục Tam Phong vỗ đầu, mấy ngày nay anh bận đến phát điên nên quên mất chuyện của Chu Hoài Đông, anh hỏi: “Chu Hoài Đông đến rồi sao?”
“Đúng vậy, tôi đã sắp xếp cho anh ta ở khách sạn, sáng nay anh ta còn gọi điện cho tôi hỏi anh đã về chưa?”
“Vậy chiều nay tôi sẽ gặp anh ta, nhanh chóng để anh ta gia nhập vào.
Còn chuyện ban lãnh đạo nắm giữ cổ phần, chiều nay cũng làm hợp đồng luôn, một hai ngày nữa sẽ bắt đầu thực hiện.
Lục Tam Phong đang nói thì có người gõ cửa phòng.
“Mời vào!”
Một nam một nữ cùng bước vào.
Người đàn ông khoảng ba lắm, ba sáu tuổi, đầu cắt bằng khiến người khác cảm thấy điềm đạm, bình tĩnh.
Những người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao, thân hình cao lớn, để tóc dài.
“Chào giám đốc Lục! Chào giám đốc Trương.”
“Hai người ngồi đi.” Lục Tam Phong hơi bấy ngờ khi nhìn thấy hai người này: “Ai là người phụ trách phòng thương mại?”
“Triệu Mỹ, quản lý Triệu.” Trương Phượng Tiên nhanh chóng nói.
Nếu không phải cuộc họp lần trước biết được Lục Tam Phong là người thế nào thì bây giờ quản lý Triệu nhất định sẽ nghĩ rằng đây là vị thế tổ nào vừa xuống trần.
“Giá của nhà cung cấp rất cao.
Đồng, thiếc, nhôm, nguyên liệu của ống điện tử mà chúng ta nhập về có giá cao hơn các công ty khác khoảng 10%."
“Giám đốc Lục, số lượng chúng ta cần không nhiều nên đối phương nhất định không chịu hạ giá.
Đây còn là những ông chủ mà chúng ta quen biết, giám đốc Hồng còn nói là bạn của anh nhưng giá cả vẫn rất cao.
Quản lý Triệu khó xử nói.
"Ban của tôi thì đã làm sao? Cô thật sự đã từng mua hàng sao? Lục Tam Phong nhìn cô chằm chằm rồi chạm tay lại gõ lên bàn: “Đừng nói là bạn tôi, cho dù là ba ruột tôi cũng không được.
Chuyện này cô có hiểu không? Nếu ông ta còn nói gì nữa, cô cứ bảo là không đúng quy trình, bên nọ đẩy cho bên kia thì chuyện này không phải là xong rồi sao?”
“Vâng, vâng, vâng!” Quản lý Triệu gật đầu liên tục.
“Giá nguyên liệu đầu vào bắt buộc phải hạ xuống.
Lại bàn chuyện 20%, chất lượng không được đổi, có thể ký hợp đồng với số lượng lớn, bằng số lượng của các nhà máy khác.
Nhưng không lấy hàng một lần, tiền cũng trả theo từng giai đoạn, dùng hợp đồng để đổi lấy giá cả có lợi nhất.”
“20% là mức cố định, nếu không làm được thì cô từ chức đi.” Lục Tam Phong đưa ra kết luận cuối cùng: “Tôi chỉ nhìn vào kết quả, tôi không quan tâm cô dùng thủ đoạn gì hay quy trình cô làm việc đó thế nào.
Tất cả tôi đều không quan tâm."
Quản lý Triệu gật đầu nhưng không nói gì, sắc mặt cô ta trở nên hơi khó coi.
Có thể thấy chuyện này thật sự là một chuyện khó nhằn.
“Bộ phận thị trường, khâu cuối quá trình bán hàng ở thành phố này phải được khai thông trong vòng chậm nhất là ba ngày.
Thành phố này vận chuyển thành phẩm, phục vụ tương đối tốt, có thể hoàn thành công việc kia nhanh chóng.
Tình hình thị trường ở thành phố này như thế nào, anh nói cho tôi biết.”
“Hiện có hơn chục thương hiệu trong thành phố.
Phổ biến nhất là TV màu 29 inch, thường được gọi là TV màu lớn.
Giá khoảng 15 triệu Theo thống kê chưa đầy đủ, doanh số bán hàng hàng ngày có thể lên đến 10.000 chiếc, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.
Năm ngoái mỗi ngày bán được 3000 chiếc, con số đó tăng nhanh liên tục trong năm nay, dự báo tình hình bùng nổ trong thời gian tới.”
Mười nghìn chiếc một ngày.
Lục Tam Phong cảm thấy con số này không hề nhiều đối với một thành phố đông dân như Bình Châu, vậy anh sẽ đặt trước một mục tiêu là loại bỏ những thương hiệu TV trong thành phố này trong một tháng.
“Mấy ngày nữa sẽ có một chủ tịch mới phụ trách thị trường sẽ đến đây, mong mọi người phối hợp thật tốt.
Tôi yêu cầu, trong vòng một tháng, thương hiệu của chúng ta phải chiếm được trên 50% lượng bán ra của thành phố này, đồng thời phải phát triển