Chu Hoài Đông chuyển sự chú ý từ Trương Phượng Tiên sang Lục Tam Phong, anh ta ngồi xuống và lắc đầu nói: “Không có lý do hợp lý thì tôi không thể đồng ý được.” “Anh muốn làm theo cách của anh cũng được nhưng anh phải hứa làm một bản cam kết.
Trong vòng mười ngày, doanh thu bán hàng của chúng đạt trên 70%, nếu chuyện đó xảy ra, anh muốn làm gì tôi cũng được.” “Làm thế nào mà điều này có thể xảy ra được?” Chu Hoài Đông kêu lên: Trong mười ngày, không thể nào một thương hiệu mới có thể chống lại áp lực của tám công ty lớn được.
Chuyện này là không thể nào.
“Anh không làm được thì chỉ cần nghe theo là được.
“Anh làm được sao?” Ánh mắt của Chu Hoài Đông thể hiện rõ sự nghi ngờ, chuyện này nói thế nào cũng vô cùng vô lý.
Không chỉ Chu Hoài Đông, mọi người trong phòng đều cảm thấy Lục Tam Phong đang nói đùa, chỉ có Trương Phượng Tiên là bản tín bán nghi, bây giờ cô ta cũng không thể nói được gì.
“Tôi làm được hay không đến lúc đó mọi người sẽ biết.” Lục Tam Phong nhìn tất cả những người đang có mặt ở đó và nói: “Cứ làm theo những gì tôi đã nói.
Tuyên truyền cố gắng bám vào các phương diện như thương hiệu tại nước ngoài, công nghệ nước ngoài, khiến người dùng cảm thấy sang trong hơn.
Đồng thời in cho tôi một số phiếu đổi thưởng có thể cào được, lần lượt viết các con số 150 nghìn/ 300 nghìn/ 30 nghìn và ít một ít tờ 3 triệu.”
Tất cả mọi người đều không biết Lục Tam Phong đang định làm gì nên đành phải gật đầu nghe theo.
Buổi tối, lộ tivi đầu tiên được đóng gói và chất lên xe tải, đi phân phối ở khắp nơi trong thành phố, tám giờ tối, các văn phòng lớn vẫn sáng đèn.
Ngày đầu tiên sản xuất đương nhiên là bận rộn,
Hơn nữa, hiện giờ Lục Tam Phong đang sống ở văn phòng nên càng bận rộn về khuya, các cuộc họp diễn ra thường xuyên, về cơ bản Lục Tam Phong hỏi hết mọi chuyện trên tuyến đầu.
Trong kho có hơn hai trăm chiếc TV vẫn chưa được đưa đi nên đành xếp lại đó.Lục Tam Phong quay đầu lại hỏi: “Phải tăng cường kiểm tra chất lượng.
Bất kỳ chiếc nào có vấn đề cũng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta, mọi người hiểu không?" "Tổng giám đốc Lục, anh yên tâm, các nhà máy khác có hai lần kiểm tra chất lượng.
Hôm nay chúng ta đã kiểm tra chất lượng năm lần, đồng thời còn tiến hành kiểm tra bật nguồn, kiểm tra tín hiệu, kiểm tra chống dao động điện áp.
Không thua những hàng top một chút nào.
“Hôm nay sản xuất được bao nhiêu chiếc?” “Hơn 1.600 chiếc, thủ tục kiểm tra chất lượng hơi rườm rà.
Khi dây chuyền sản xuất làm việc hết công suất, có thể sản xuất được 2.000 chiếc.
Nếu chỉ sản xuất các thành phần chính mà không lắp ráp thì mỗi năm sản xuất hàng triệu chiếc cũng không thành vấn đề.
Lục Tam Phong khẽ gật đầu rồi đi ra khỏi nhà kho, anh nói với Chu Hoài Đông đứng bên cạnh: “Ngày mai anh gọi hết bộ phận marketing và bộ phận quảng cáo ra, chúng ta giúp các đại lý đi sâu vào thị trường, đồng thời giúp bọn họ làm các hoạt động khác.
Chúng ta phải hỗ trợ cho họ càng sớm càng tốt!” “Được, có yêu cầu cụ thể nào không?” “Anh xem đó rồi tự làm đi, làm xong là được.
Nói với bên ngoài là chúng ta triển khai chương trình khuyến mãi, bốc thăm trúng các voucher 30 nghìn, 150 nghìn, 300 nghìn.” Lục Tam Phong dừng lại và nói: “Đừng viết số 3 triệu lên và để lẫn nó trong đống 30 nghìn.
“Như vậy là sao?” Chu Hoài Đông khẽ cau mày: “Thực tế vẫn bán với giá 10,5 triệu đúng không?” “Đúng, nhưng không thể nói rõ ra như vậy.
Đây cũng là một hiệu ứng tâm lý, chứ cũng không tính là tiếp thị.
Đối mặt với một đối thủ mạnh như vậy, chúng ta phải dùng chút chiêu trò” Lục Tam Phong vỗ vai Chu Hoài Đông rồi thở dài.
“Sao anh không giảm giá thẳng luôn? Chiến thuật giảm giá một nghìn tệ này cũng đủ để chúng ta quảng cáo rồi.” “Trong tâm lý học có một câu nói, mọi người trên đời này đều không bình thường.
Chỉ là có người không phát hiện ra thôi, trong lòng mỗi người đều có một điểm kích thích.” Lục Tam Phong hít sâu vào một hơi, anh đút hai tay vào túi: “Tôi đang định nhắm vào điểm kích thích đó, không ai dám nói ra kế hoạch này
Chu Hoài Đông vẫn không hiểu được, anh ta không hiểu nguyên tắc bên trong đó là gì.
Anh ta có cả một đống phương pháp về marketing và xây dựng thương hiệu của riêng mình nhưng cách làm của Lục Tam Phong vẫn khiến anh ta cảm thấy bối rối.
Anh ta đi nhanh lên phía trước hai bước và hỏi: “Tôi không biết anh đang nói gì." “Để tôi lấy một ví dụ cho anh, hai nhà hàng có đồ ăn tương tự nhau, cách trang trí cũng na ná.
Một nhà hàng có chính sách khuyến mại trực tiếp chỉ cần ăn đến 100 đồng là được bớt 10 đồng.
Nhà hàng kia không khuyến mãi nhưng công việc kinh doanh rất tốt vì tìm được một người phục vụ lãng tai.” Lục Tam Phong nói.
Chu Hoài Đông không hiểu gì, anh ta dừng bước hỏi lại: “Một người phục vụ lãng tai?” “Không chỉ lãng tại mà còn không biết tính toán.
Nhiều người là bắt đầu tính nhầm, món cá có giá 4500 đồng nhưng có lúc lại viết là 3000 đồng.
Không biết giá, cô gái thỉnh thoảng phải hỏi người ở trong bếp, người bên trong nói là 6000 đồng nhưng vì tai không nghe rõ nên lại viết lại 600 đồng.
Thậm chí còn có những lúc quên không tính tiền.
Nếu là cậu, cậu sẽ chọn đi hàng nào?” “Tôi nhất định sẽ tới nơi này, nói không chừng sẽ được hời một khoản lớn.
Chỗ kia chỉ bớt 30000 thì tôi cũng không hứng thú mấy.
“Đúng vậy,mở nhà hàng là một cặp vợ chồng, một người giả điếc, một người giả câm.
Bọn họ khéo léo khống chế tỷ lệ thất thoát hàng ngày, không hơn không kém, cũng giống như ở bên cạnh là 10%!” Lục Tam Phong lấy từ trong túi ra một điều thuốc đưa cho Chu Hoài Đông: “Trên đời này không có kẻ ngốc.
Tất cả những ai được coi là thông minh đều là kẻ ngốc.
Nếu mình là một kẻ ngốc và cả thế giới đều coi mình là một kẻ ngốc thì có thể kiếm được bộn tiền” “Có cảm giác hơi triết học nhỉ!” Chu Hoài Đông châm thuốc: “Về mặt phát triển thị trường có thể học hỏi chiêu này một chút.” “Đừng đừng đừng!” Lục Tam Phong liên tục xua tay: “Qua được lần này, anh có thể vững vàng tấn công, đi xuôi đi ngược thế nào cũng được.
Quảng cáo truyền hình, phân bố thị trường, anh muốn làm gì thì làm đó.
“Đến bản thân anh còn không tin.” Chu Hoài Đông lắc đầu nói: “Tôi thừa nhận rằng cách này của anh có thể có hiệu quả nhưng tôi không cho rằng trong vòng mười ngày có thể đạt được kết quả như cậu nói.” “Mười ngày nữa thì anh sẽ biết.
Tôi rất tin tưởng anh.
Tôi không muốn cuộc