**********
Lục Tam Phong ngồi đó nhìn chằm chằm vào cô không nói chuyện.
“Sao lại không nói gì? Sát thủ Quả Phụ!” Trương Phượng Tiên trêu chọc nói.
“Còn cà lơ phất phơ nữa tôi đánh cô giờ, gần đây phương diện sản xuất thế nào rồi?”
“Tất cả vẫn như cũ, quản lý trung tầng đã đổi thành một nhóm khác, gần đây có mấy người biểu hiện tốt nên được thăng lên làm giám đốc bộ phận, cần anh ký tên một lát, trước đó chẳng phải nhà kho có người giở trò hay sao, bên phía tòa án đã có kết quả phán xét rồi.” Trương Phượng Tiên nghiêm túc lại, cầm hai phần văn kiện đặt lên bàn.
Lục Tam Phong mở văn kiện ra, bên trong là danh sách ghi chép khảo hạch người dùng của bên bộ phận nhân sự, còn có hồ sơ lý lịch của một người, hỏi vài vấn đề xong, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên vào.
"Lấy đó để răn đe, đem giấy phán quyết của tòa án dán lên chỗ con đường mà các nhân viên bắt buộc phải đi qua, phải để nó có được tác dụng giết gà dọa khỉ, đồng thời cách một đoạn thời gian thì đổi biểu ngữ trong nhà máy một lần, tăng mạnh bồi dưỡng huấn luyện nội bộ, phải khiến nhân viên có cảm giác đây như nhà mình, có tình cảm với công ty.” Lục Tam Phong đặt bút xuống, nói: “Văn hóa bên trong xí nghiệp phải làm tốt, không thể trở thành một xí nghiệp chỉ biết kiếm tiền được.”
“Trong số bọn họ có rất nhiều người thích nhảy múa, gần đây tôi cũng đang suy xét xem có nên tổ chức một buổi vũ hội gì đó không.”
“Cái này được đó, hơn nữa phải định kỳ tổ chức cuộc thi kỹ năng, nên thưởng thì thưởng, phần thưởng phải thưởng thật đầy đủ, nói với các quản lý nhỏ, giám đốc nhỏ bên dưới, nên tụ tập ăn uống thì tụ tập ăn uống, phải xử lý thật tốt đoàn đội của mình.”
“Vậy tiền tụ tập ăn uống có muốn báo lại vào công quỹ không?”
“Sao lại có thể báo cáo chứ, tôi thấy trước cổng nhà máy có mở mấy quán ăn bình dân, ăn bữa cơm thì tốn bao nhiêu tiền đâu, cô không thể khiến nhân viên mỗi ngày phải suy nghĩ mình đã bỏ ra bao nhiêu, làm được bao nhiêu, cứ nghĩ về cái này mãi thì chúng ta sẽ không giữ người được."
Trương Phượng Tiên gật đầu, nhìn Lục Tam Phong nói: “Anh thật đúng là một nhà tư bản đúng chuẩn!”
“Cô nói lời này là có ý gì hả, giám đốc bộ phận marketing có ở đây không?”
“Đi công tác rồi, bộ phận marketing ngoại trừ có mấy quản lý ở lại thì những lãnh đạo khác của bộ phận đều đi công tác, gần đây hình như có báo cáo điều tra về thị phần của Tivi gì đó, thị phần của Waypod chỉ chiếm không tới 0.1%."
“Đây là chuyện bình thường, dùng loại số liệu này để công kích chúng ta cũng không có ý nghĩa gì, một đòn tiếp theo này phải đánh cho thật đẹp, nếu không thật sự sẽ phế mất một nửa!” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
Trương Phượng Tiên mang sắc mặt nặng nề gật đầu, cô ta hiểu rõ sự mạo hiểm trong đó, một khi nguồn cung cấp vật liệu bị cắt đứt, bị ép phải mua nguồn vật liệu đồng với giá cao, đối phương lại còn hạ giá trên thị trường tiêu thụ xuống đến lúc đó bị hai bên kềm kẹp thì căn bản không còn đường sống!
“Khó quá!” Trương Phượng Tiên thở dài một hơi: “Trước kia nhiều xí nghiệp như vậy đều vẫn luôn bình yên vô sự, sao khi đến lượt chúng ta..."
“Bởi vì chúng ta là xí nghiệp tư nhân, mà bọn họ dùng là tư duy của công ty nhà nước, biết cái gì là tư duy công ty nhà nước không?” Lục Tam Phong ngồi trên ghế nói: “Không phải cạnh tranh tự do mà là giải quyết nội bộ, cô không phát hiện giữa những hội đồng thương mại kia, trước hết không hỏi đến có thể hợp tác kiếm tiền hay không, mà là hỏi anh có phải người trên con đường kia không, có phải người mình không, bè phái um tùm, kết bè kéo cánh, đây không phải dáng vẻ mà một thị trường tự do nên có.”
“Ý anh là đây là khuôn mẫu..."
“Đừng nói nữa!” Sắc mặt Lục Tam Phong lạnh xuống, cắt ngang nói: “Có vài lời cô biết thôi là được, chúng ta vừa bước ra khỏi cải cách chế độ cung cầu, đã vậy còn là cải cách chuyên sâu, nhốt công ty nhà nước vào trong lồng, dọn ra một vị trí cho thị trường tự do xâm nhập vào!”
“Anh là người đầu thử sức, vậy nên mới là người đầu tiên đứng mũi chịu sào!”
“Chỉ những công ty nhà nước này thôi mà cũng muốn đập chết tôi?” Lục Tam Phong cười nói: “Hoàng Hữu Danh là một người hiểu làm ăn, người này có một chỗ tốt rất lớn chính là hiểu được trong tương lai mười năm tới nên phát triển theo hướng nào, không nói những điều này nữa, đi ăn cơm thôi, đoạn thời gian này chắc tôi phải chạy vài chuyến tới Giang Mạn rồi.”
Ăn cơm xong, buổi chiều dự hai cuộc họp, hiểu biết sơ qua về tình hình thị trường hiện nay, thị trường cả tỉnh đã bắt đầu dần dần mở ra, trong vòng một tuần là có thể toàn diện tiêu thụ.
Waypod xuất hiện trên thị trường khiến cho những nhãn hiệu khác gặp phải áp lực cực lớn, vốn dĩ những hoạt động ưu đãi đang diễn ra mấy ngày nay vẫn đang tiếp tục tiến hành, nhưng theo sự nhiệt tình của người dân qua đi thì lượng tiêu thụ của Waypod cũng đang giảm xuống, đã giảm xuống tới mức mỗi ngày chỉ bán được bảy tám trăm chiếc.
Nhìn vào thị phần bình thường hiện tại thì vẫn sẽ tiếp tục giảm, Lục Tam Phong dự đoán lượng tiêu thụ của một thành phố sẽ vào khoảng năm trăm chiếc, thị phần chiếm khoảng 20%.
Giá cả tiêu thụ điên cuồng chèn ép lẫn nhau, đã chèn ép bớt không ít lợi nhuận vốn đã không cao của Waypod, vốn dĩ thu nhập ròng ban đầu của một chiếc là bảy trăm ngàn đồng, nhưng đơn giá thu nhập ròng mà tài vụ đưa ra chỉ có ba trăm tám mươi mốt ngàn rưỡi, đối với một nhà máy lớn như vậy mà nói, lợi nhuận mỗi ngày thu được chỉ có hai trăm ba trăm triệu thì thật đúng là đang bù tiền.
Sau khi họp bên bộ phận tài vụ xong,