Lục Tam Phong đứng một bên nghe thấy cũng không nói gì, tranh cãi với loại người như vậy anh cũng thấy xấu hồ.
"Nghe thấy không? Đừng tưởng tuổi hơi lớn, ra xã hội được vài năm thì ông đây sẽ sợ mày, nói cho mày biết, ông đây cũng là dân xã hội nhé, có trường hợp nào mà tạo chưa thấy qua?" Lang Cẩu nhìn về phía Mã Vy Thanh nói: "Cô tìm ở đâu ra cái thứ bỏ đi này mà cũng đòi chống cự tôi?"
Mã Vy Thanh nhìn thoáng qua phía đối diện có hơn chục người đang đứng, khí thế cường hãn, ngược lại Lục Tam Phong ở bên này chỉ có bốn năm người, bao gồm cả Tần Thiên Thạch và Hà Thanh Du.
Tóc Xanh thấy Lục Tam Phong không nói lời nào thì trên mặt nở nụ cười, nói: "Tôi khuyên anh vẫn nên thôi đi, trước mặt Mã Vy Thanh vẫn còn muốn giả bộ anh hùng, nhưng có là anh hùng thì cũng phải quỳ ở đây, đây là địa bàn dưới uy của anh Lang Cẩu, giờ cút đi còn kịp đấy."
Lục Tam Phong liếc mắt nhìn Tóc Xanh, mở miệng nói: "Nếu còn đứng đây khua môi múa mép thì thôi đi, đừng đám rắm nữa, có người thì gọi đến, bao nhiêu người tôi cũng tiếp."
"Gọi người?" Anh Lang Cẩu khinh thường nở nụ cười.
"Vài người chúng mày mà cũng xứng cho tao gọi người à?"
Tần Thiên Thạch đứng ở bên cạnh vội vàng rũ bỏ quan hệ nói: "Không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi không tham gia "
"Thấy không, người của mày đang túng quẫn đấy!"
"Có tin ông đánh gãy chân mày không?"
"Đến đây, khoa tay múa chân với tao làm gì, mày đứng ra đây, là đàn ông thì đứng ra, trong quần mày có súng không vậy?"
Súng sao?
Lục Tam Phong suy nghĩ một hồi mới phản ứng kịp, nói đùa: “Có hai quả lựu đạn!"
"Mẹ mày đừng ba hoa, ông đây cho mày cơ hội, gọi người đi!"
"Tôi không gọi người, các người gọi đi, hôm nay mấy người gọi đến bao nhiêu tôi tiếp bấy nhiêu." Lục Tam Phong nhìn anh Lang Cẩu lạnh nhạt nói.
"Ôi con mẹ mày, hôm nay bố mày cho mày mở tầm mắt nhé, đừng nói là tạo chưa cho mày cơ hội." Anh Lang Cẩu nói với một thằng nhóc bên cạnh: "Gọi người lại đây cho anh, khu chiếu phim, khu bi-a, bên ngoài có đứa nào gọi hết vào cho anh, biểu hiện chút mặt mũi của anh Lang Cẩu nào!"
Mấy thằng bé chạy vội ra ngoài, cả đảm trai gái đứng đó đã xúm hết lại đây, không còn ai chơi nữa, tất cả đều đứng bên cạnh nhìn, có mấy cô bé thấy anh Lang Cẩu khí phách như thế trong ánh mắt đã bắt đầu có một đống sao trời.
"Anh Lang Cẩu đẹp trai quá!"
“Đúng vậy, tên đầu tóc sặc sỡ kia đúng là đang tìm chết, vậy mà dám khiêu khích anh ấy!"
"Tôi nói cậu nghe, lát nữa anh ta có muốn quỳ cũng không kịp, lần trước anh Kỳ của trường Bát Trung là đại ca lẫy lừng khắp mấy khối học chọc tới anh Lang Cẩu mà kết quả cậu đoán thử xem thế nào?”
“Thế nào?"
"Anh Lang Cẩu mang người đến đó, buổi tối trèo tường vào kéo anh ta vào trong nhà vệ sinh, đánh anh anh ta đến mức phải quỳ gối tè ra quần khóc gọi ông nội đấy."
"Thật là lợi hại!"
"Vậy đã là gì, nghe nói tối hôm đó chủ nhiệm của Bát Trung đi đến nhà vệ sinh nhìn thấy anh Lang Cẩu, lúc ấy anh Lang Cẩu trực tiếp quát bảo ông ta cút đi, không muốn chết thì cút xa một chút, ông thầy chủ nhiệm sợ tới mức nước tiểu còn chẳng ra được cơ."
"Anh Lang Cẩu quá trâu bò!"
Tóc Xanh nghe những người này líu ra líu ríu nói về chiến tích hiển hách của Lang Cẩu thì nhìn chằm chằm Lục Tam Phong với vẻ mặt khinh thường, giống như ngay sau đó Lục Tam Phong sẽ phải quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, cậu ta cũng có thể bước lên đá một cú, tiện thể thể hiện trước mặt Mã Vy Thanh một chút.
Mấy phút sau từ ngoài cửa có một đám rầm rộ đi vào, trên mặt chúng đều lộ vẻ ngây ngô, có mấy kẻ ngông nghênh hút thuốc, biểu cảm người này so với người kia càng hung hăng hống hách hơn, cứ như là việc chúng đang làm bây giờ là một việc cực kỳ vinh quang trong cuộc đời vậy.
Anh Lang Cẩu nhìn thấy có nhiều người như vậy thì nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, trên mặt đầy vẻ trêu tức, Mã Vy Thanh cũng không ngờ rằng lại có nhiều người nể mặt Lang Cẩu như vậy, cũng bắt đầu hoảng hốt.
Vẻ mặt Tần Thiên Thạch nghiêm túc, có nằm mơ anh ta cũng chưa nghĩ đến một đám trẻ đánh nhau lại có thể lôi ra nhiều người như vậy, trong sân trượt băng đông nghịt người, liếc mắt nhìn quanh một vòng toàn là đầu người.
"Anh Lang Cẩu!"
"Ai trêu vào anh Lang Cẩu!"
Có người dẫn đầu hô to âm thanh lập tức vang lên như sấm, trong sân còn dội lại âm thanh nên tiếng vang càng chấn động hơn.
Tóc Xanh sợ hãi hai chân phát run, vội vàng nhích vào trong đám người, Mã Vy Thanh thì sợ sệt mặt mày trắng bệch.
Anh Lang Cẩu quay đầu nhìn thử cũng phải sửng sốt, ngày mai là Chủ nhật nên hôm nay chỗ này gần như chật ních người, cậu ta quay đầu lại nhìn Lục Tam Phong nói: "Tao đây có đến mấy trăm người, mày có gì để chống cự lại? Quỳ xuống cho ông!" "Quỳ xuống!" Đám đông hồ ầm lên.
"Làm sao bây giờ?" Mã Vy Thanh bối rối nói.
Lục Tam Phong khẽ cười một tiếng, không thèm quan tâm, nói với Mã Vy Thanh: "Mang túi da của tôi lại đây!"
"Chúng tao gặp thần giết thần, thừa sức chinh phục toàn bộ thế giới, từ giờ khắc này không ai có thể địch lại chúng tao!"
"Không ai có thể địch lại chúng tao!"
"Không phải mày nói là chúng tao kiêu căng à, giờ tao kiêu căng cho mày xem, mày lấy cái gì đấu lại được tao?"
"Xưng bá trường Lục Trung, đại ca của chúng tôi, anh Lang Cẩu mang khí phách của một ông vua.”
"Thề sống chết nguyện trung thành với anh Lang Cẩu!"
Các loại ngôn ngữ tuổi dậy thì không ngừng được hô lên, rất có cảm giác nhiệt huyết thanh xuân.
Mã Vy Thanh lấy túi da tới giao cho Lục Tam Phong, nói: "Cái gì vậy a? Sao mà nặng thế!"
Anh Lang Cầu thấy Lục Tam Phong thờ ơ với