Bảo vệ buông lỏng cánh tay của Lục Tam Phong ra, Lục Tam Phong thấy vậy thì hơi nhúc nhích, dưới ánh trời chiều vàng óng, mái tóc anh như được phủ thêm một tầng ánh vàng, mắt nhìn chằm chằm vào phó giám đốc Chu.
Người này Lục Tam Phong biết rất rõ, mỗi lần họp cấp cao anh ta đều ngồi ở phía sau cùng, đã ăn được hai lần rồi, đừng nhìn bình thường Lục Tam Phong chủ trì hội nghị vô cùng khiêm tốn, cúi đầu khép mình, nhưng khi đứng trước mặt những công nhân sản xuất bình thường này, thì trong mắt họ, anh chính là loại lãnh đạo cấp cao không thể đụng tới.
Phó giám đốc Chu nhìn Lục Tam Phong từ trên xuống dưới, ánh mắt chủ yếu là đặt ở trên mái tóc anh, sau đó lại quét đến gương mặt của Lục Tam Phong, vừa nói: "Anh là người ở đâu? Trà trộn vào đây để làm gì? Tôi nói cho anh biết, chuyện này là vô cùng tồi tệ, còn nữa...?"
Phó giám đốc Chu bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn, giọng nói của anh ta cũng chợt dịu đi mấy phần: "Nên xưng hô thế nào đây?"
"Lục Tam Phong!" Lục Tam Phong lạnh lùng nói.
"Lục...
Lục...
Tổng giám đốc Lục?" Giọng nói của phó giám đốc Chu có chút run rẩy, anh ta nhìn Lục Tam Phong thêm vài lần nữa, xác định đúng là anh, chỉ là mái tóc bị nhuộm hơi bừa bãi lộn xộn, mới hốt hoảng nói: "Không phải là anh đi công tác nước ngoài rồi ư, sao lại..."
"Sao vậy?” Lục Tam Phong nhìn anh ta nói: "Không phải anh muốn xác nhận thân phận của tôi trước sao? Hiện tại lại không làm nữa à?”
Phó giám đốc Chu thật ngu ngốc, anh ta vốn nghĩ rằng mình chỉ đang tiện tay giải quyết sự việc đánh nhau của mấy nhân viên bình thường thôi.
Làm thế nào mà lại đụng đến cả tổng giám đốc Lục rồi? Cả người anh ta bất động tại chỗ, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra thành từng tầng trên lưng.
Lúc này, phó giám đốc Chu không khác gì một nhân viên bình thường phạm sai lầm mà nhìn thấy anh, ở trong mắt Lục Tam Phong, anh ta miễn cưỡng lắm mới được tính là phó giám đốc.
"Xác nhận...” Phó giám đốc Chu nhỏ giọng nói.
Mấy người Cao Hữu Trí cảm thấy mọi chuyện không ổn lắm, tại sao phó giám đốc Chu lại đột nhiên khép nép như vậy, trong mắt họ, người có thể khiến cho phó giám đốc Chu sợ hãi đến mức này, căn bản không dám tưởng tượng ra thân phận của anh là gì.
"Người này là tổng giám đốc sao?"
"Nhìn phó tổng giám đốc Chu như này thì chắc chắn là một tổng giám đốc rồi."
"Tôi chưa từng thấy một tổng giám đốc nào lại như thế này.
Anh ta nhuộm tóc còn chói mắt hơn cả tôi."
"Có thể là từ đơn vị liên quan, miễn cưỡng mới đè đầu được phó tổng giám đốc Chu."
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao không ngừng, ánh hoàng hôn cuối cùng cũng đã khuất bên sườn núi, đèn đóm trong nhà máy bật sáng lên, Lục Tam Phong hỏi phó tổng giám đốc Chu: "Anh đã nói về chuyện kênh khiếu nại của nhân viên chưa?"
"Rồi, tôi đã từng nói trong một cuộc họp rồi!"
Lục Tam Phong quay đầu lại hỏi Ngưu Kiều Vân: "Đã nói với cô rồi sao?"
Ngưu Kiều Vân lắc đầu, lúc này, cô ấy chỉ biết trừng lớn hai mắt nhìn Lục Tam Phong, tự hỏi thân phận của người này là như thế nào, nhưng dựa vào giọng điệu của anh, thì nhất định không phải là người thường.
Lục Tam Phong lại nhìn về phía chủ quản nhỏ, hỏi: "Đã nói với cậu chưa?"
Chủ quản nhỏ ngây người, ông chủ bên trên thì nói rằng đã họp, nhân viên bên dưới lại nói thành chưa họp, giờ trách nhiệm đều biến thành của anh ta.
Dám đổ toàn bộ trách nhiệm cho anh ta như vậy, lãnh đạo, giám đốc phân xưởng, tổng giám đốc sản xuất lại là người như thế sao?
"Tôi..."
Anh ta chẳng biết phải nói gì, chỉ đành im lặng ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Cậu là cái gì mà cậu? Nói rồi thì tức là nói rồi, mà chưa nói thì chính là chưa nói."
Chủ quản nhỏ nghiến răng nghiến lợi, thà rằng người khác chết còn hơn là anh ta chết: "Chưa nói a!"
"Cậu!” Phó giám đốc Chu trợn mắt há mồm, không ngờ một tên chủ quản nhỏ bé lại dám lôi anh ta ra gánh tội thay.
"Gọi những người phụ trách bộ phận sản xuất, cũng như tất cả những người phụ trách từ trên xuống dưới đến đây cho tôi.” Lục Tam Phong ra lệnh cho mấy nhân viên bảo vệ xung quanh.
Xôn xao!
Ngay khi lời này được nói ra, xung quanh lập tức trở nên ồn ào!
Giọng điệu này là gì đây?
Tất cả những người phụ trách từ trên xuống dưới, đều phải có mặt?
Ở công ty Công nghệ Điện tử Thủy Hoàn này, người dám nói những lời như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay, tổng giám đốc Trương là phụ nữ, điều này ai cũng biết, phó tổng giám đốc Chu thì đang ở bên ngoài điều hành thị trường, ba vị phó giám đốc vừa mới được thăng chức thì đều không còn trẻ nữa.
Một số người nhanh nhạy đã đoán được điều gì đó, lập tức lộ ra vẻ mặt đầy khiếp sợ, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt.
Ngưu Kiều Vân sững sờ nhìn anh, ngơ ngác nói: "Tôi nghĩ là, tôi không cần tiền lương cũng được ạ."
Lục Tam Phong vươn tay vỗ nhẹ lên bờ vai của cô ấy nói: "Yên tâm."
Vẻ mặt của chủ quản nhỏ có chút chua xót, đã đến nước này rồi, chẳng khác nào là vấp chân phải tấm sắt, bây giờ chỉ còn tùy thuộc vào Lục Tam Phong định xử lý chuyện này như thế nào mà thôi.
"Anh, chúng ta phải làm sao đây?” Cao Hữu Trí thấp giọng hỏi.
"Im miệng!"
Người đầu tiên xuất hiện là tổng giám đốc bộ phận sản xuất, đây là một người đàn ông đầu trọc khoảng năm mươi tuổi, chạy rất vội vàng, bởi vì nhân viên bảo vệ nói với ông ta rằng, một người tên là Lục Tam Phong đang đứng ở cửa ra vào của nhà máy, bị bao vây bởi một nhóm người.
Nếu như Lục Tam Phong muốn đến thăm việc sản xuất, nhất định sẽ thông báo xuống dưới, đám người này cũng sẽ đi cùng anh, hiện tại lại đột ngột như vậy, ông ta làm sao có thể không vội?
"Tổng giám đốc Lục?” Tổng giám đốc bộ phận sản xuất liếc mắt nhìn mái tóc sặc sỡ của Lục Tam Phong, hỏi: "Anh về khi nào vậy?”
"Mới được một hai tiếng đồng hồ thôi!"
Số nhân viên vây xung quanh đã lên đến cả nghìn người, khi họ nhìn thấy những nhân vật lớn như tổng giám đốc bộ phận sản xuất đứng trước mặt Lục Tam Phong cũng phải khiêm tốn gọi một tiếng tổng giám đốc Lục, đảm đông lập tức trở nên