Người đàn ông trung niên không ngừng giảng giải các công pháp, thỉnh thoảng còn biểu diễn hai ba chiêu, chỉ có điều những chiêu thức đó trông có vẻ không giống công pháp mà lại giống vung tay loạn xạ, trông rất khôi hài.
Đám đệ tử xung quanh liên tục vỗ tay cổ vũ, rất nể mặt ông ta.
“Các trò đã nhìn thấy chưa, trong cơ thể có khí tức, hết thảy đều toàn vẹn.
Hơn nữa, bộ công pháp này có thể phòng ngừa bách bệnh.
Mấy ngày trước, có một người đến tìm tôi, nói cậu hai của mình phạm pháp, bị xử bắn rồi, hỏi tôi có cứu được không, tôi nói cứu được!"
Sắc mặt người đàn ông trung niên đặc biệt nghiêm túc, ông ta nhìn quanh một vòng rồi nói: “Thầy nói cho các trò biết, người đã chết rồi vẫn có thể cứu sống trở lại.
Nhưng vô cùng tổn hại đan điền, thầy nói không được, anh ta quỳ xuống cầu xin thầy, thầy không làm sao được nên trong thời gian hai ngày, thầy đã dùng bộ "Công pháp
Thiên Nguyên” cứu sống anh ta."
Những người có mặt ở hiện trường đều vỗ tay tán thưởng, hai mắt đám học trò đều sáng lên, dường như họ rất tin tưởng không có một chút nghi ngờ nào vào một chuyện phi lý như vậy!
Lục Tam Phong nhìn sự phấn khích của những người này, trong lòng thầm thở dài, đây cũng được coi là sự chết yếu của thời đại.
Hiện giờ chỗ nào cũng thấy các đại sư pháp công, hiện tại khắp nơi đều có rất nhiều khí công sư, thậm chí còn có rất nhiều người đã “đắc đạo thành tiên”.
Một số đài truyền hình địa phương đã tổ chức những giải thi đấu lớn như vậy, bình thường các hoạt động còn diễn ra nhiều hơn.
Khiêm tốn một chút thì nói là trị được bách bệnh, giúp thân thể cường khỏe mạnh.
Hoang đường một chút, thậm chỉ là có thể cứu sống người đã chết, nghịch thiên cải mệnh, thoát xác thành tiên.
Các thể loại thu tiền thu nạp đệ tử không biết đã gây tổn hại cho bao nhiêu gia đình.
Bộ môn nổi tiếng ngang với khí công là công pháp đặc biệt.
Hai thứ này đã càn quét hết qua thập niên chín mươi, đây cũng là nguồn gốc bắt đầu của của các bộ tiểu thuyết huyền huyễn.
Năm đó rất nhiều tác giả đã dựa lấy những thứ liên quan đến hai bộ môn kia làm “màu nền” để “vẽ” những bước đầu tiên của thế giới huyền huyền.
“Thân là chưởng môn của phái Thiên Nguyên, hôm nay, ở đây, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một nhân vật, Triệu Hàn!” Người đàn ông trung niên chỉ vào một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đổ lại.
Mọi người nổ một tràng pháo tay cổ vũ, người đàn ông kia mỉm cười với mọi người.
Từ quần áo có thể nhìn ra anh ta không phải là người có tiền, thậm chí chân anh ta còn đang đi một đôi giày đã sờn rách, lớp đề đã mòn rách hết rồi.
“Tôi sẽ cho mọi người xem một chút về sự uy lực của “Công pháp Thiên Nguyên”." Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu, làm một động tác vận khí, vẫy tay với các đệ tử xung quanh, ra hiệu bọn họ có thể động thủ rồi.
"Ha!"
Người đàn ông trung niên thấp giọng hét lên một tiếng, đảm thanh niên liền lao về phía ông ta, khí thế vô cùng hùng hổ.
Đừng nói là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, ngay cả Lục Tam Phong nhìn thấy đám người này cũng thấy hơi sợ hãi.
Mặt người đàn ông trung niên kia không có một chút sợ hãi nào, hai tay ông ta nhẹ nhàng vỗ vào đảm thanh niên đang lao đến, vừa chạm vào người một cái, cơ thể vốn rất cường tráng khỏe mạnh của đối phương lập tức rung lên, tựa như bàn tay đó có điện áp cao vậy.
"Di!"
Cùng với tiếng hô “đi”, đám thanh niên kia như bị một sức mạnh thần bí nào đánh trúng, cả người lùi về phía sau, có người đứng không vững còn ngã xuống đất lăn hai vòng, trông vô cùng nhếch nhác và thảm hại.
Những người khác cũng lao đến và cũng không có ngoại lệ, tất cả đều có chung một kết cục là ngã xuống đất lăn lộn khắp nơi, thực sự rất khôi hài.
Nhìn những người đang vật vã đau đớn trên
đất trên sàn, khuôn mặt của người đàn ông kia hiện lên vẻ kinh ngạc, uy lực của loại công pháp này đã khiến anh ta hoàn toàn bội.
“Phụt...
Hahaha!” Lục Tam Phong không nhịn được nữa, lấy tay che miệng, cố gắng để mình không bật cười thành tiếng.
Trong cảnh tưởng mà bọn họ cho rằng vô cùng chấn động này, tiếng cười của Lục Tam Phong rõ ràng là đặc biệt chói tai.
Ánh mắt của những người đang có mặt ở hiện trường lập tức đổ dồn lên người Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong bị nhiều người nhìn chăm chăm, có chút ngượng ngùng xua tay nói: "Tôi chỉ là người qua đường đi thôi."
“Cậu cười cái gì vậy?” Người đàn ông trung niên liếc mắt đánh giá anh, quát lớn: "Sao cậu dám cười nhạo bổn môn, không muốn chết thì mau cút khỏi đây đi!”
Đám đệ tử của ông ta đều đứng cả dậy, người đông thể lớn, Lục Tam Phong cũng không muốn gây thêm phiền phức nên anh nói vài câu xin lỗi rồi chuẩn bị rời đi.
Có lẽ người đàn ông kia thấy Lục Tam Phong rời đi một cách dễ dàng như vậy hẳn là không dám gây chuyện, ông ta liền nói: “Thanh niên, cậu đã đắc tội với bổn môn mà lại rời đi một cách dễ dàng như thế, có phải cậu không để tôn trọng tôi không?"
Lục Tam Phong đang chuẩn bị rời đi liền dừng bước lại, bởi vì trước mặt anh bị chặn bởi hai người thanh niên.
“Tôi chỉ đi qua đây thôi mà!” Lục Tam Phong bất lực duỗi tay, nói: “Chẳng lẽ các người còn muốn đánh tôi?”
“Đánh cậu? Cậu chịu một chưởng của bốn chưởng môn không?” Người đàn ông kia nghênh ngang kiêu ngạo nói với người mới nhập môn: “Nhìn cho rõ đi, trông cậu ta như vậy thì chỉ cần một chưởng thôi cũng có thể đánh cậu ta đến nội thương."
"Ha!"
Ông ta đột nhiên hét lên một tiếng, đẩm một chưởng về phía ngực của Lục Tam Phong.
Lòng bàn tay của ông ta cũng có chút lực, lập tức đẩy Lục Tam Phong lui về sau hai bước.
Lục Tam Phong lập tức phản ứng lại, nắm lấy cổ tay ông ta.
“Đừng nhìn bây giờ trông cậu ta vẫn bình an vô sự, thực ra tám đạo kinh mạch của cậu ta đã bị nội thương, trong vòng mấy ngày nữa, cậu ta sẽ nôn ra máu mà chết!” Chưởng môn nhân còn ra vẻ khoe khoang với đám đệ tử mới nhập môn, nói: "Đây là uy lực của "Công pháp Thiên Nguyên đấy biết chưa?”
Đám đệ tử gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, ánh mắt nhìn Lục Tam Phong của bọn họ tăng lên mấy phần thương hại, tuổi còn trẻ mà lại sắp chết rồi.
Tên chưởng môn nhân kia muốn rút tay về nhưng phát hiện ra Lục Tam Phong vẫn cứ nằm chặt tay mình không buông, ông ta quay đầu lại, nói: “Thanh niên, tôi khuyên cậu nên buông tay ra đi, bây giờ đến bệnh viện vẫn còn kịp đấy.
Nếu không tôi nổi giận lên lại vận khí lực thì cậu sẽ sốc chết đấy!"
"Nào, ông động thử tôi xem nào!” Lục Tam Phong lạnh lùng nhìn ông ta.
Anh đã không muốn để ý đến lão già này mà ông ta còn gây sự à, muốn đi cũng không cho đi?
“Chàng trai trẻ, tôi sẽ cho cậu một cơ hội nữa, mạng sống rất quý giá đó!” Giọng nói của ông ta đầy vẻ đe dọa.
Mười mấy đệ tử trẻ đứng ở bên cạnh đều nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong với vẻ mặt không thiện cảm, ý tứ rất rõ ràng.
Lục Tam Phong nhìn quanh một vòng rồi nhìn ông ta, nói: “Ông động đi, ông không động chết được tôi thì ông là cháu tôi!”
Từ trước đến nay tên chưởng