**********
Mười giờ sáng, ba người Thúy Kiều đã có mặt trên chiếc ghế dài của quán cà phê.
Vài phút sau, tổng giám đốc Dương bước vào với vẻ mặt say rượu, cả ba người vội vàng chào hỏi.
"Tổng giám đốc Dương, anh uống một ly cà phê trước để giải rượu đi, tổng giám đốc Lý sẽ tới ngay đây."
"Anh mau ngồi đi."
Tổng giám đốc Dương ngồi xuống nhìn xung quanh, có thể thấy được anh ta có chút không yên lòng, hiển nhiên không tin tưởng ba người Thúy Kiều.
Lục Tam Phong đậu xe ở cửa rồi bước ống xe, anh mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt, nhìn qua trông anh đặc biệt tinh tế, trên mặt đeo một chiếc kính gọng đen và cổ tay đeo một chiếc đồng hồ công sở.
Không dám nói là thay đổi cả con người nhưng đầy đủ phong thái thương nhân.
Anh bước vào quán cà phê và nhìn thoáng qua, toàn bộ quán cà phê chỉ có duy nhất một chiếc bàn của bọn Thúy Kiều.
"Tổng giám đốc Lý đến đây." Thúy Kiều kêu
lên.
Tổng giám đốc Dương ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào thì thấy Lục Tam Phong có khí chất như vậy, cả người anh vô cùng không ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh, giống như một người đầy màu sắc bước vào một thế giới đen trắng.
Ông ta cảm thấy nhẹ nhõm một chút, ít nhất cũng không phải cái loại người nhìn thoáng qua đã thấy giống kẻ lừa đảo, bộ quần áo và khí chất này là thứ mà người bình thường không có.
"Để tôi giới thiệu một chút, vị này là tổng giám đốc Dương." Thảo Tròn giành nói trước: "Còn đây chính là tổng giám đốc Lý, người mới trở về từ bên kia đại dương."
"Xin chào, tôi là tổng giám đốc thị trường của Đầu tư Goldman Sachs, tên tôi là Lý Niệm Tổ." Lục Tam Phong tự giới thiệu.
"Xin chào, xin chào." Tổng giám đốc Dương vươn tay ra bắt tay nói: "Tôi là tổng giám đốc của Logistic Thiên Vận.
Tôi tên là Dương Khiếu Thiên.
Họ đã nói với tôi ngày hôm qua, tôi không hiểu rõ
låm."
"Mời ngôi, để tôi giới thiệu sơ qua.
Bản thân tôi là một người sống ở nước ngoài và làm việc tại Đầu tư Goldman Sachs.
Bởi vì quốc tịch của mình nên tôi được cử trở lại nước để phát triển thị trường đầu tư ở đây.
Hàng năm ở Nasdaq và sàn giao dịch chứng khoán New York, chúng tôi đã tấn công rất nhiều loại cổ phiếu.
Hơn nữa, chúng tôi nằm dữ một lượng dữ liệu rất lớn về tỷ giá hối đoái và giao dịch hàng hóa khối lượng lớn." Trong khi nói, Lục Tam Phong lấy từ trong túi ra một xấp giấy, trên đó có in nhiều hoa văn.
"Công ty của chúng tôi tiến hành gây quỹ trên khắp thế giới và thực hiện hàng chục triệu giao dịch mỗi ngày.
Cho dù đó là thị trường chứng khoán, quỹ hay ngoại hối đều cần một lượng vốn lớn.
Nếu nguồn vốn được đảm bảo, có thể nhận được thu nhập đáng kể."
"Điều quan trọng nhất là chúng tôi có giao dịch ngân hàng tư nhân ngầm, trước hết chúng tôi có thể nhận được dữ liệu mới nhất.
So với các nhà đầu tư nhỏ lẻ, chúng tôi chuyên nghiệp hơn.
Chắc anh cũng biết lợi nhuận khổng lồ trong lĩnh vực này.
Chúng tôi kiếm được bao nhiêu tiền là công việc kinh doanh của chúng tôi, nhưng chúng tôi có thể cung cấp cho anh một lãi suất cố định, mười lãm phần trăm."
"Một ngày?" Tổng giám đốc Dương vẫn không thể tin được, mười lăm phần trăm một ngày, tốc độ tiền vào như này, bọn cướp tiền của ngân hàng cũng phải ghen tị.
"Đúng, đây là thị trường gần đây nhất.
Đoạn thời gian trước đây đạt cao nhất đến hai mươi tư phần trăm.
Thị trường biến động rất lớn, vì vậy tôi cũng không cần phải giải thích quá nhiều."
"Tôi biết, mỗi giây đều là giao dịch." Tổng giám đốc Dương gật đầu nói.
"Xin hỏi anh muốn đầu tư bao nhiêu?"
"Hiện tại tôi không có nhiều tiền trong tay, trước tiên trước tiên đầu tư ba triệu đi." Tổng giám đốc Dương vừa nói vừa lấy trong túi ra một xấp tiền.
"Sao lại có ba triệu chứ?" Thúy Kiều nói với một chút thất vọng.
"Không phải anh bị lỗ hai trăm mười triệu sao? Đầu tư mấy trăm triệu thì không phải có thể giải quyết được phần thiếu hụt đó sao?"
Vì bị ba người thúc giục, nhất thời tổng giám đốc Dương nảy sinh lòng nghi ngờ.
Lập tức anh ta đặt tay lên xấp tiền, Lục Tam Phong thầm mắng ba người kia làm hỏng việc, anh nói: "Đầu tư bao nhiêu là tùy khách hàng lựa chọn, các cô chỉ cần lấy hoa hồng mà thôi.
Tổng giám đốc Dương, anh đừng nghe mấy người bọn họ.
Bọn họ muốn thu được nhiều vốn nên tất nhiên muốn bị g góp được nhiều hơn."
Tổng giám đốc Dương mỉm cười, cảm thấy những gì Lục Tam Phong nói rất đúng, vẻ mặt anh ta thoảng giãn ra một chút.
"Chúng ta ký một phần hợp đồng.
Đây là một thỏa thuận về người quản lý tài chính.
Nó giống như thế này, bởi vì tiền phải được chuyển ra quốc tế.
Hiện tại khía cạnh này bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, cũng chính là chúng tôi có một mối quan hệ cố định, lặng lẽ đến ngân hàng Hoa Kỳ ở đây, sau đó chuyển tới nước Mỹ để nhập vào sổ sách.
Cho nên chúng ta chỉ có thể ký hợp đồng loại này, anh cứ yên tâm khi chia ra sẽ không bị thiếu."
Lục Tam Phong giới thiệu.
Đây là hợp đồng về người quản lý tài chính tiêu chuẩn, nội dung của hợp đồng là Dương Khiếu Thiên sẽ giao ba triệu cho một công ty ở Thành Minh có tên là Khoa học và Công nghệ Thiên Khải để bảo quản an toàn trong thời gian không dưới ba mươi ngày và không quá chín mươi ngày.
Trong thời gian này không phát sinh bất kỳ khoản phí lãi suất nào.
Và công ty này có toàn quyền tuyệt đối trong việc sử dụng nguồn vốn, có thể sử dụng vào bất kỳ mục đích nào mà không cần phải giải trình với bên ủy thác.
Tổng giám đốc Dương cau mày khi nhìn vào bản hợp đồng, anh ta lật đi lật lại hợp đồng mấy lần, từ các dòng chữ anh ta thấy được hai chữ, cướp bóc!
"Việc chuyển tiền phải được viết theo cách này.
Trên thực tế, hợp đồng này chỉ là một hình thức.
Chúng tôi cần sự ủy quyền của anh, tôi hy vọng anh có thể hiểu rằng chúng ta cần thông qua con đường này càng sớm càng tốt." Lục Tam Phong chân thành nói.
Tổng giám đốc Dương nhìn vào hợp đồng, trong đầu anh ta xuất hiện hai hình người bé xíu đang đánh nhau.
Một người theo lý trí nói với ông ta rằng không thể ký hợp đồng này được, một khi ký vào tương đương với việc mất tiền, người đối lập kia thì nói rằng anh ta đã rơi vào tình trạng này rồi, so với việc thế chấp tất cả tài sản thì dùng cách này để bổ sung các lỗ hổng vẫn tốt hơn nhiều.
Thử đánh cược một lần xem!
Cũng chỉ có ba triệu thôi mà, mất thì mất, nhỡ may là thật thì sao?
Thấy anh ta do dự, Lục Tam Phong tiếp tục nói về công ty của mình, liên tục gợi ý cho anh ta sử dụng tập đoàn Goldman Sachs làm hậu thuẫn cho mình và dùng lợi nhuận cao để thu hút anh ta.
Thực ra, hợp đồng này chính là quả mìn do Lục Tam Phong ôn, anh phải khiến những người này tin tưởng mình vô điều kiện, cuối cùng mới ký một con số khổng lồ vào bản hợp đồng này.
Tổng giám đốc Dương hít một hơi thật sâu và có vẻ trong nháy mắt anh ta đã hạ quyết tâm, ký tên mình lên hợp đồng.
"Còn chỗ này cũng cần ký chữ, chỗ này cần ấn
dấu tay."
Vài phút sau, khi hợp đồng đã được giải quyết xong, Lục Tam Phong đưa tay ra nằm lấy tay tổng giám đốc Dương và nói: "Hợp tác vui vẻ.
Chào mừng anh tham gia vào Đầu tư Goldman Sachs, đầu tư phồn thịnh và lớn nhất toàn