Tôn Hùng Cường vốn là muốn chờ một lát, nhưng thời gian lại không cho phép nên chỉ đành cáo từ trước.
Nhưng ông ta mới vừa đi được mấy phút thì Lục Tam Phong lại bước ra.
Anh nhìn tổng giám đốc Từ, hỏi: “Nhân vật nổi tiếng đâu rồi?”
“Tổng giám đốc Tôn có chuyện nên đã đi trước rồi, mà thân thể của cậu không bị gì chứ?" Tổng giám đốc Từ quan tâm hỏi.
"Tôi thường bị vậy, chỉ cần đi vệ sinh cái là ổn rồi.
Chỉ là rầy rà quá nên không gặp được nhân vật lớn như tổng giám đốc Tôn, thật sự là đáng tiếc!” Lục Tam Phong thở dài một hơi, trong lời nói có chút thất vọng.
"Không sao, ông ta hai ngày gần đây cũng tương đối bận, qua một thời gian nữa thì tự nhiên có thể sắp xếp gặp mặt lại thôi!”
“Tổng giám đốc Lý, ôi khéo thật, thật ngại quá!” Một cô gái vừa đi tới đã bắt chuyện.
"Không sao đâu, chào cô!" Lục Tam Phong vươn tay.
Hai người khách khí với nhau một hồi rồi trao đổi danh thiếp.
Chẳng mấy chốc lại có thêm bảy tám cô gái thay phiên nhau ra trận, rối rít cầm lấy cách thức có thể liên lạc với Lục Tam Phong, chỉ có điều đóng mộc ở mặt trên danh thiếp lại là số điện thoại của khách sạn.
Tiệc tối có đủ loại khiêu vũ, Lục Tam Phong chơi đến lúc vui vẻ nhất còn đích thân biểu diễn đấu một đoạn trong khí công là “Roi tia chớp”, giành được sự reo hò khen ngợi của cả sảnh đường, cả cái nhìn trong mắt của phó tổng giám đốc Tiết cũng là kinh ngạc không ngớt.
Tiệc tối kéo dài suốt đến hơn mười một giờ khuya, bản hợp đồng đã ký với tổng giám đốc Từ thì tất cả thủ tục vẫn như cũ, chỉ là do số tiền khá lớn nên sáng mai vẫn cần đến ngân hàng tiến hành, Lục Tam Phong bèn đưa tài khoản của công ty cho ông ta.
Gió đêm mang theo chút lành lạnh, Lục Tam Phong lại có hơi say.
Anh xuống lầu, dưới đó đã có một đám người đang đứng.
Tình hình này tổng giám đốc Từ xem chừng cũng có vẻ liệu được.
Ông ta bèn năm chặt tay Lục Tam Phong, nói: "Tổng giám đốc Lý, tôi cảm thấy cậu rất giỏi!
Người anh em, sau này có cơ hội tôi sẽ đến phố Wall lăn lộn với cậu!”
“Tổng giám đốc Từ lớn tuổi hơn tôi.
Cứ yên tâm, đến chừng đó tôi sẽ giới thiệu ba tôi cho ông biết, đảm bảo ông làm ăn ở phố Wall cũng dễ dàng như cá gặp nước vậy!” Lục Tam Phong vỗ vỗ ngực, thỉnh thoảng còn chêm vào mấy câu tiếng Anh, nói tiếp: "Mọi người đều là đồng bào.
Ông biết không, ở nước ngoài mà nghe được hai chữ đồng bào thật sự là không kiềm được nước mắt!”.
“Tôi biết mà, tôi hiểu chứ!”
Hai người lại ôm nhau, còn vỗ vỗ sau lưng đối phương an ủi.
Giờ khắc này, chứng kiến bọn họ huynh đệ tình thâm, những người có mặt ở hiện trường đều cảm động tới bật khóc.
“Tôi về đây!” "Được, cậu đi thong thả nhé!”.
Tổng giám đốc Từ nói rồi vẫn dõi mắt nhìn Lục Tam Phong lên xe.
“Tổng giám đốc Chu cũng đi đi, tôi tiến cậu!”
"Vậy sẵn tiên tôi cũng đi luôn.
Tổng giám đốc Từ nghỉ ngơi sớm một chút!” Chu Hoài Đông khách khí nói.
"Hoài Đông, ở chỗ tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu! Tôi ăn thịt thì cũng không để cho cậu ăn canh đâu, có hiểu không?"
“Tôi hiểu! Ân tình của tổng giám đốc Từ tôi vẫn luôn ghi khắc ở trong lòng, cũng lấy đó làm thứ sưởi ấm quãng đời còn lại.
Tổng giám đốc Từ trở về nghỉ ngơi sớm nhé!" Chu Hoài Đông vẫy vẫy tay rồi lên xe.
Tất cả cửa sổ xe đều hạ xuống.
Gió đêm thổi sượt qua mặt, thuốc lá cực kì dễ tắt.
Lục Tam Phong nhen nửa điều thì gió thổi lại mất nửa điều.
"Đây là chương trình truyền thanh lúc nửa đêm, tôi là người bạn cũ của các bạn.
Hôm nay mang đến cho bạn một bộ phim điện ảnh kinh điển về lừa gạt: "The Sting”, trên thế giới này có quá nhiều trò bịp kinh điển...
Dọc đường đi, cả Lục Tam Phong và Chu Hoài Đông đều không ai lên tiếng.
Họ im lặng nghe bộ điện ảnh này giới thiệu.
Xe dừng ở trước cửa khách sạn, Lục Tam Phong bước xuống, anh nhìn Chu Hoài Đông rồi nói.
"Hay là tổng giám đốc Chu vào ngôi một lát đi!"
“Có hơi trễ rồi!”
“Mai anh có việc gì à?”
"Vậy thì không có...
Ừm, cũng được, đợi tôi tỉnh rượu rồi hằng đi!” Chu Hoài Đông dứt lời bèn quay lại nói với tài xế: "Lát nữa tôi sẽ tự về, anh đi trước đi!”
Tài xế đồng ý một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười.
Vậy là có thể tan làm sớm một chút rồi Hai người sải bước đi về phía sảnh lớn khách sạn, Lục Tam Phong thản nhiên nói: "Hai mươi bốn tỷ vào tay!”
"Tôi thật sự khâm phục anh, cái chiêu này của anh đi đóng phim cũng còn được!”
“Tôi chẳng qua là đang lợi dụng ham muốn của bọn họ.
Chuyến này tôi chuẩn bị sáu tỷ, kết quả chỉ dùng mất hơn hai tỷ mốt thôi!” Lục Tam Phong đạp lên bậc thềm, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía trước.
"Nhưng bọn họ sẽ đi kiện?”
“Tất cả thủ tục đều hợp pháp, nếu có kiện thì chỉ có cãi vả thôi.
Giờ cứ ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta bay!" Lục Tam Phong dừng bước, nhìn anh ta, nói: "Lý Niệm Tổ sẽ bay đến phố Wall rồi biến mất trong đám người, còn Lục Tam Phong sẽ lấy được một số tiền lớn không cần lợi tức rồi rong ruổi trên thương trường, không gì địch nổi!”
Chuyện Điện tử Thủy Hoàn sụp đổ trong mắt ngoại giới bây giờ đã là chuyện như đinh đóng cột, nhưng cái xí nghiệp đó, cái xí nghiệp đã “vô cùng suy yếu" trong mắt tất cả mọi người, ai có ngờ được là nó sẽ làm lệch đất nghiêng trời đâu?
Chu Hoài Đông cũng không dám nghĩ đến sự kinh hoàng của các xí nghiệp vào lúc đó.
Bởi vì nếu hiện giờ anh ta là ông chủ của một xưởng điện tử, đối mặt với tình trạng này của Điện tử Thủy Hoàn thì nhất định sẽ lơ là cảnh giác, rồi bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn nó sụp đổ.
“Tôi phát hiện đoạn thời gian gần đây kỹ năng diễn xuất của tôi cũng đã tiến bộ.
Quả là đi theo anh sẽ học được không ít!” Chu Hoài Đông nói khẽ.
“Chẳng qua là một chút mảnh khỏe thông thường mà thôi!” Lục Tam Phong cất bước vào sảnh lớn.
Mảnh khỏe thông thường á?
Tốt xấu gì Chu Hoài Đông cũng ở trong giới kinh doanh được mấy năm, việc cạnh tranh giữa các công ty lớn anh ta cũng biết được không ít, nhưng kiểu biến cạnh tranh thương nghiệp thành chiến tranh gián điệp giống như Lục Tam Phong thì quả thật anh ta chưa từng thấy bao giờ
Sáng hôm sau, hai mươi bốn tỷ tiền vốn chuyển vào tài khoản công ty ma của Lục Tam Phong.
Lúc mười một giờ trưa, Lục Tam Phong trả phòng rồi lên chuyến bay đi Bình Châu.
Công ty Điện tử Thủy Hoàn trong khoảng thời gian này náo nhiệt lạ thường.
Mới hơn một giờ chiều, chỗ này đã bày biện dù che, bàn ghế các loại xong xuôi hết, thậm chí ở hiện trường còn có người xuất chuẩn bị nước uống nữa.
Bên cạnh có để một tấm bảng viết tên các công ty điện tử lớn, tiếp theo nữa là hai chữ cực to: Tuyến nhân viên.
Cửa phòng làm việc của Trương Phượng Tiên bị gõ, sau đó là một nữ thư ký đẩy cửa bước vào, nói: “Tổng giám đốc Trương, mấy người bên ngoài đó lại mở sạp "đào" người rồi, bị bảo vệ đuổi mấy lần vẫn không đi l
Trương Phượng Tiên bấy giờ đã cắt tóc nhìn qua càng tăng thêm vài phần già dặn.
Trải qua khoảng thời gian tôi luyện này khiến cho vẻ mặt cô ta càng thêm trầm ổn chín chắn, cũng tăng thêm một loại quyến rũ không tả được bằng lời.
đội trưởng đội bảo vệ tự nghĩ cách, nếu không giải quyết được thì từ chức đi!” Trương Phượng Tiên để cây bút trong tay xuống, nói: "Nói với mấy quản