“Đối với vị trí thiếu người, bộ phận nhân sự phải giải quyết được, nếu các người không làm được thì cút hết cho tôi đi.
Bắt đầu từ ngày mai, ai lười nhác, làm việc tiêu cực như bảo vệ hôm nay thì xử phạt gấp đôi, nếu dạy mãi mà không sửa thì đuổi việc, bao nhiêu người làm thì đuổi bấy nhiều."
“Bây giờ hoàn cảnh thị trường
thay đổi thất thường, ngày càng cạnh tranh kịch liệt, ban nãy tôi đã xem qua, có vài người ở bắt đầu ăn chia hoa hồng ở phần thương mại.
Trong chuyện này, nhất định phải cùng làm, cùng đánh, quản lý nghiêm khắc, từ tháng một bắt đầu thực hành đề án thưởng được đưa ra ở lần họp trước.
“Về mặt tài chính thì các người không cần nghĩ nhiều, tôi biết có rất nhiều người ở bộ phận tài chính lén lút tiết lộ số liệu ra ngoài, nếu không thì mọi người ở cả nhà máy đã không biết, mọi chuyện đi đến nước này, tôi nói một câu ở đây, hoặc là ngoan ngoãn làm việc hoặc là cút."
“Không ít người có hứng thú với bộ phận tài chính, rất nhiều người lên lút tìm hiểu, công ty còn phát tiền lương tháng sau được không? Tôi nói thẳng cho các người hay, ngày mai sẽ có hai mươi bốn tỷ được chuyển vào tài khoản, lần trước chúng ta phòng thủ ở thị trường đầu cuối, bây giờ chúng ta phải chủ động xuất kích!”
"Đúng vậy, chủ động hành động với bọn họ, lấy số hai mươi là tiêu chuẩn tháng này, tôi yêu cầu bên thương mại, quảng cáo tuyên truyền đưa ra các kế hoạch khác nhau cho các khu vực khác nhau, lần này chỉ có ba thị trường là Giang Mạn, Sơn Đông và Hà Bắc!”
“Có ai hỏi gì không?” Lục Tam
Phong hỏi.
“Tổng giảm đốc Lục, hay là chúng ta đợi thêm chút nữa được không? Chu Hoài Đông nói: “Tôi nghĩ là nên lót đường cho bên thị trường Hà Nam, như vậy số liệu càng đẹp, hơn nữa sức cạnh tranh ở Hà Nam tương đối nhỏ.”
"Ba chỗ này có sức cạnh tranh gì? Sơn Đông và Hải Nhĩ còn chưa đủ chứng minh, gấu trúc Giang Mạn thì già rồi, Hà Bắc có gì?” Lục Tam Phong dựa vào ghế, tiện tay đặt bút lên bàn nói: "Đừng sợ, lần này chủ yếu là tung ra sản phẩm cao cấp, TV màu hai mươi chín inch đã được sản xuất hàng loạt trước đây, đồng thời chúng ta sẽ đẩy TV hai mươi ba inch xuống cuối bảng thị trường.
Chu Hoài Đông gãi đầu, trong mắt Lục Tam Phong, nhìn đâu cũng chả có đối thủ, nhưng vẫn còn sức cạnh tranh ở bản địa Hải Nhĩ, Hải Tín,
Trong cuộc họp, chủ yếu là quản lý bên trong bị lợi lỏng nhiều tại thời gian này, một mình Trương Phượng Tiên không đủ, Lục Tam Phong đưa ra nhiều yêu cầu để siết chặt, nhất là mặt kiểm tra.
Không đạt tiêu chuẩn thì đuổi, để bọn họ thử một lần, nếu không hiểu thực tế, đám người này chỉ sẽ càng không biết lo làm.
Cuộc họp diễn ra bốn tiếng, nói từng ngành một, sau khi tan họp, sau lưng ai nấy cũng đổ mồ hôi.
Vào buổi chiều, Từ Quân Doanh cảm thấy tiếc vì tối qua Lục Tam Phong không gặp Tôn Hùng Cường, nghĩ đêm nay phải làm một bữa tiệc khác, ngồi xuống tâm sự cho đủ, bèn bảo phó tổng giám đốc Tiết đi bảo cáo.
Phó tổng giám đốc Tiết gọi bốn, năm cuộc điện thoại đến khách sạn mà không ai nghe máy nên đi thắng đến khách sạn, tới quầy tiếp tân hỏi, biết được sáng nay Lục Tam Phong đã trả phòng đi rồi.
"Cái gì? Trả phòng đi rồi?”
Phó tổng giám đốc Tiết đứng tại chỗ, cảm giác cực kỳ không lành đang quay cuồng trong đầu, khí lạnh chạy xộc lên ót.
"Lúc cậu ta đi có nói gì không? Có để lại cách liên hệ cá nhân không?”
“Thưa ông, chuyện này chúng tôi không biết, quan hệ của ông và anh ta tốt như thế, hẳn phải có cách liên lạc chứ!”
Tổng giám đốc đứng chết lặng hồi lâu, Lục Tam Phong nói với ông ta rằng anh vừa về nước, không có cách liên lạc gì, qua một thời gian sẽ nói cách liên lạc ở Mỹ cho ông ta hay, nhưng vẫn chưa nói.
"Cậu ta đi đâu rồi?"
"Bọn tôi không thể nói cho ông biết, bọn tôi phải giữ bí mật.
Phó tổng giám đốc Tiết và tóc, giờ phút này ông ta không biết ăn nói thế nào với tổng giám đốc Từ, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi mượn điện thoại của các người một lát."
“Được thưa ông!”
Phó tổng giám đốc Tiết cầm điện thoại, gọi điện thoại vào văn phòng tổng giám đốc Từ, sau khi bên kia bắt máy, ông ta hít sâu một hơi rồi nói: “Tổng giám đốc Từ, tôi là Chí Công đây.
"Sao thế? À đúng rồi, anh hỏi tổng giám đốc Lý xem ngày mốt hay ngày kia thì khoản hoàn tiền của tôi về?"
"Tổng giám đốc Từ, người đi mất
"Cái gì? Ai giết à?” Bên kia la
toáng lên.
"Không phải chết, chạy mất, trả phòng đi rồi, không biết đi đâu cả
Tổng giám đốc Từ nghe xong, đầu óc trống rỗng, ngã xuống ghế hai mắt vô hồn.
“Tổng giám đốc Từ, anh không
sao chứ?"
rồi.” "Mau, báo cảnh sát đi! Đến ngân hàng tài chính xin khẩn cấp đóng băng, mau lên!”
Tổng giám đốc Từ dựa vào ghế thở hổn hển, ôm ngực, ông ta cảm giác mình không sống nổi nữa, đó là hai mươi bốn tỷ tiền mặt đấy! Gần như là vơ vét hết ba nhà máy mới gom lại được!
Ông ta cổ sức một lúc mới bình tĩnh lại, gọi điện thoại cho Tôn Hùng Cường báo cáo mọi chuyện, Tôn Hùng Cường gục ngay tại chỗ.
Nhà máy của Từ Quân Doanh là tư nhân, thua lỗ là chuyện của bản thân, nhưng ông ta là tổng giám đốc của nhà máy quốc gia, số tiền lớn như vậy đủ để lột mũ ông ta xuống.
Hai nhà máy cùng báo cảnh sát một lúc, còn điều tra tài khoản mà số tiền kia được chuyển vào thông qua ngân hàng, cuối cùng không nhúc nhích được, đã xin ngân hàng địa phương đóng băng tài khoản lại.
May mắn trong bất hạnh là tiền vẫn còn.
Tôn Hùng Cường và Từ Quân Doanh là những ông lớn ở đây, hai nhà máy bị lừa nhanh chóng bị người ta đồn ra lung tung, có người đồn là bị lừa ba mươi tỷ, có người đồn bị lừa mười lăm tỷ.Số nào cũng có.
Phóng viên ngửi được mùi nóng sốt trước, điện thoại liên hệ của hai công ty bị gọi liên tục, so với sự ồn ào của Tử Vĩnh, bên phía Bình Châu có vẻ càng náo nhiệt hơn.
Lục Tam Phong mất tích gần một tháng đã quay về, còn tuyên bố công khai là trong tay mình có tài chính nhiều, chuẩn bị tấn công vào thị trường