Các phụ huynh lần lượt đi vào, Lục Tam Phong đánh giá nơi này, nội thất trang trí rất không tôi, không hề thua kém so với các trường mẫu giáo dành cho con nhà giàu vào khoảng hai mươi ba mươi năm sau.
Trong lòng anh thầm cảm thán, trước đây mình luôn nghĩ rằng những năm 1990 là lạc hậu, thực ra ở những nơi giàu có xa hoa, ngoại trừ việc không có Internet ra thì chẳng tệ chút nào cả.
Chỉ có điều, sự khác biệt về mức sống là một phần rất nhỏ của quyền lực.
Điền Mẫn sải bước vào trong,
nhìn xung quanh một vòng, sau đó
ánh mắt anh ta đặt lên người Giang
Hiểu Nghi, nhìn thấy cô đang đứng
bên cạnh Lục Tam Phong, khỏe
miệng anh ta nhếch lên hừ lạnh một
tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Cuối cùng
anh ta bước sang một bên, tìm một vị
trí rồi ngồi xuống.
Anh ta còn tưởng rằng Giang Hiểu Nghi có bản lĩnh lớn thế nào, kết quả cô lại tìm một người đàn ông cà lơ phất phơ để chữa cháy.
Lúc bắt đầu, bầu không khí giữa các phụ huynh có mặt ở hiện trường hơi không đúng lầm, có người thì thảo lẩm bẩm, nhìn về phía Lục Tam Phong chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Hôm nay có kịch hay xem rồi."
“Lát nữa đừng đi vội, hôm nay phải ở lại đây xem náo nhiệt."
“Tôi nói cô nghe, đừng tưởng là hồi trước cùng học ở một trường, thực ra ở trước mặt tổng giám đốc Điền cô ta còn chẳng bằng một cái răm.”
“Hôm qua mẹ của Tôn Hồng Hoa đã ăn cơm với tổng giám đốc Điền rồi
u?" "Đúng vậy, lúc vừa đến trông mặt mày cô ta hớn hở vui vẻ lắm."
"Tôi đã nhìn ra cô ta là loại đĩ điểm từ lâu rồi mà
Lục Tam Phong liếc nhìn bốn phía xung quanh, nói nhỏ với Giang Hiểu Nghi: "Có phải là ở trường Như Lan đã đánh rất nhiều bạn học không em?"
“Chỉ là từng nảy sinh tranh cãi với một vài bạn học thôi, không có chuyện gì đâu."
"Vậy tại sao những phụ huynh kia đều nhìn chăm chăm vào anh như vậy?" Lục Tam Phong bối rối.
"Không có chuyện gì đâu.” Giang Hiểu Nghi cau mày đáp.
Giang Hiểu Nghi là người không biết nói dối, trong lòng có tâm sự gì đều biểu lộ hết ra mặt.
Lục Tam Phong đã nhìn ra e là có chuyện gì đó, hơn nữa có không ít người đang nhìn về phía một người đàn ông.
Lục Tam Phong quay người nhìn người đàn ông kia, là một người khoảng hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi, nước da trắng bệch, tạo cho người ta cảm giác nữ tính.
Đối phương nhìn chăm chăm vào anh, ánh mắt u ám giống như khinhthường, lại giống như đang tức giận.
Chuyện này là thế nào?
Lục Tam Phong liếc mắt nhìn góc nghiêng của Giang Hiếu Nghi, cũng không hỏi gì.
Nếu cô đã không muốn nói, vậy thì thôi vậy.
Cửa phòng được mở ra, một giáo viên bước vào, cầm micro và bắt đầu kể về những chuyện đã xảy ra với con của từng phụ huynh ở trường hôm nay.
Khu này được thành lập vào năm 1990, chủ yếu là để thúc đẩy sự phát triển kinh tế của đặc khu, thu hút các doanh nghiệp đến định cư và hình thành sự cạnh tranh lành mạnh trong nội bộ đặc khu Thành Minh,
Trong hơn một năm qua, có hàng trăm công ty doanh nghiệp đã vào đóng trụ sở trong khu này, việc đồng bộ cơ sở vật chất cũng càng ngày càng được hoàn thiện.
Với tư cách là phó thị trưởng, sau khi trở về từ Bình Châu, Lưu Quý Khương sẽ tiến hành khảo sát bước đầu với sự đồng hành và góp mặt của các khu trưởng và người phụ trách của các bộ phận khác nhau.
“Với sự xuất hiện của một số lượng lớn các doanh nghiệp địa phương, một số trường mẫu giáo dành cho con nhà giàu đã ra đời, và các dịch vụ tiêu dùng cao cấp cũng càng ngày càng nhiều
"Nhà trẻ nằm ở phía trước cách khoảng 20km và có rất nhiều con cái của lão tổng học ở đó.
Chúng tôi nghĩ rằng phải cung cấp đầy đủ các dịch vụ hỗ trợ cho các tổng giám đốc này thì bọn họ mới đến đây.
Lưu Quý Khương cũng thầm líu lưỡi không nói nên lời khi nghe nói về một trường mẫu giáo đắt tiền như vậy, nhưng ông ta cũng không để tâm.
Dưới mô hình quản lý và hiệu quả sản xuất của các doanh nghiệp lớn đối chuẩn với điện tử Thủy Hoàn, bọn họ thấy rằng cho dù có đặt điện tử Thủy Hoàn ở đây thì điện tử Thủy Hoàn chắc chắn cũng là một doanh nghiệp hàng đầu.
Lục Tam Phong nhìn đồng hồ, giáo viên ở trên kia đã thao thao bất tuyệt được gần hai mươi phút đồng hồ rồi, cũng chỉ có những phụ huynh nhàn rỗi không có việc gì làm mới có thể ngồi ở đây.
"Được rồi, tiếp sau đây chúng ta hãy chào đón các bảo bối, các tiểu thiên sử tan học nào.
"
Cánh cửa phòng được mở ra, đảm trẻ bước thành hàng, đứa nào đứa nấy đi tìm mẹ của mình.
Lúc Như Lan bước đến, nhìn thấy Lục Tam Phong cô bé liền sửng sốt.
Sau đó cô bé ngay lập tức chạy như bay đến, ôm lấy đùi của Lục Tam Phong, ngẩng đầu hỏi: "Ba, sao ba lại về rồi?"
“Ba nhớ con nên về thăm con.
Lục Tam Phong đưa tay bế cô bé lên, hỏi: “Con có nhớ ba không?"
“Ba nói dối, ba nhớ mẹ hơn...!
Như Lan bĩu môi vạch trần sự dối trá của Lục Tam Phong.
“Ba nhớ con!” Lục Tam Phong thơm lên gò má nhỏ của cô bé một cái thật mạnh, đứng dậy nói: “Đi thôi, tối nay con muốn ăn gì?”
“Con muốn ăn của bự.”
“Không thành vấn đề, chúng ta sẽ đi ăn của bự.
Chỉ cần con gái bảo bối của ba nói, muốn ăn bao nhiêu cua bự cũng được." Lục Tam Phong vừa chọc Như Lan vừa bước ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi nhà trẻ, Điền Mẫn đã đặt con trai bước nhanh hai bước đến chặn trước mặt Lục Tam Phong.
Thấy anh ta như vậy, trong lòng Lục Tam Phong đã biết nhất định là có chuyện, hơn nữa còn không phải chuyện gì tốt đẹp, anh lên tiếng hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì à?”
“Giang Hiểu Nghi là vợ anh, phải không?” Điền Mẫn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, hỏi.
"Đúng vậy" Lục Tam Phong gật
đầu đáp.
"Hôm qua cô ta đã đâm hỏng xe của tôi, anh nói nên giải quyết thế nào đây?
Lục Tam Phong bế Như Lan, nhìn về phía Giang Hiểu Nghi hỏi: "Em đâm phải xe người ta à?”
“Anh ta chặn xe em, không cho
em di..."
Lục Tam Phong biết Giang Hiểu Nghi vừa mới học lái xe, hơn nữa phụ nữ lái xe chắc chắn sẽ xảy ra chút sự cổ nhỏ nào đó.
Hôm nay là ngày đoàn tụ của cả nhà, anh không muốn làm to chuyện, bỏ ra chút tiền để giải quyết là được rồi.
“Xin lỗi người anh em, phụ nữ ấy mà, lái xe đều như vậy.
Chúng ta cũng không cần tính toán chi li xem ai đúng ai sai được không.
Anh sửa xe hết bao nhiêu tiền để chúng tôi trả." Lục Tam Phong nói một cách khách sáo.
Trong lòng anh thầm nghĩ, không phải chỉ là đụng xe thôi sao, cô ấy cũng không nói với mình làm mình còn tưởng là chuyện lớn gì đó chứ.
Điền Mẫn nhìn Lục Tam Phong nói như vậy, anh ta theo bản năng cho rằng đối phương không dám chọc vào mình.
Tối hôm qua đoán chừng hai vợ chồng này đều ngủ không được ngon.
Giao tiếp giữa người với người đều như vậy, bạn mềm mỏng nhún nhường thì người ta hống hách ngang ngược.
Nhưng nếu bạn ngang ngược thì đến một cái rắm người ta cũng không dám đánh.
“Anh đền nổi không?” Ảnh mắt của Điền Mẫn nhìn chằm chằm vào đôi dép lê dưới chân Lục Tam Phong, bày ra dáng vẻ coi thường cực điểm!
Trước cổng trường mẫu giáo đã có rất đông các vị phụ huynh đứng xếp hàng, bọn họ đều đang đứng xem náo nhiệt, có người lắm điều còn lên tiếng trước: "Vợ anh không nói với