**********
Lương của Tiền Nhã Ninh trong nhà máy kiểu này đã là hiếm thấy trên đời rồi, những người phụ trách ở dưới giá cả từ một trăm năm mươi ngàn đến ba triệu, mà bây giờ bình quân đều từ ba trăm ngàn trở lên.
Giang Hiếu Nghi cũng không hiểu rõ lắm về giá cả thị trường lao động hiện nay, lật xem một lượt, gật đầu nói: "Được rồi, cứ dựa theo mức lương này đi, hôm nay là ngày đầu tiên mọi người đến đây, giới thiệu một chút đi." Tiền Nhã Ninh nghe nói như vậy, nở nụ cười với bảy người kia, giống như đang nói, tôi đã nói với mấy người rồi, con nhỏ này dễ dụ lầm, không thiếu tiền, cứ yên tâm ở chỗ này đi.
Mấy quản lý cao cấp này trái lại cũng là tay già đời của nhà máy nhỏ, vài người phụ trách tuyển nhân viên, vài người phụ trách chạy thị trường, Tiền Nhã Ninh, cô bé thiết kế và Giang Hiểu Nghi chọn lựa bản vẽ thiết kế
Trong thành phố mỹ phẩm vẫn tấp nập người tới kẻ đi, mỗi ngày đều có rất nhiều hàng hóa gửi đi ra ngoài, hôm nay Triệu Yên Nhiên trang điểm lộng lấy sáng láng, đạp giày cao gót đi đến quây hàng.
“Chuyện làm ăn buổi sáng thể nào?”
"Đã gửi đi triệu tiền hàng, là mấy người bên tổng giám đốc Vương, ghi nợ!"
Triệu Yên Nhiên gật gù, vừa mới chuẩn bị đi đến quầy hàng tiếp theo xem thử tình hình thì một người phụ nữ đi tới từ cửa phía đối diện, vẻ mặt gian xảo nói: "Tổng giám đốc Triệu, cô nói chuyện với hai vợ chồng kia sao rồi?"
“Yên tâm đi, hai kẻ ngu si kia không chạy thoát đầu, mối làm ăn này chắc chắn của cô rồi, sau khi chuyện thành công thì cô phải chia tôi một chút đấy.” Triệu Yên Nhiên cười híp mắt nói.
"Thật sao? Hôm qua tới chỗ tôi hỏi hàng thì tôi đã nhìn ra rồi, hoàn toàn hai kẻ tay ngang, người phụ nữ kia thì còn hiểu một chút về son môi, còn người đàn ông nọ nhìn đã biết là một tên ngu si.
Người phụ nữ che miệng nở nụ cười, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nói: "Cô nói xem, phải lấy giá thế nào đây?"
“Cô cũng đừng chơi trò sư tử ngoạm mồm lớn, dọa người ta chạy mất dép, tôi nói với cô ta rồi, hàng của cô rất tốt, chỉ cần không có giá cả cạnh tranh gì là được, cao hơn thị trường hai tới ba tầng là được, còn có, cô cũng đừng lộ mặt ra cho người ta biết, kêu em cô đi bàn bạc là được.
“Tôi biết mà, một chút quy luật này tôi vẫn hiểu, vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Triệu.
"Ôi trời, làm hàng xóm nhiều năm như vậy, tổng giám đốc Triệu tổng giám đốc Triệu gì chứ, cùng nhau kiếm tiền thôi.”
Hai người khách sáo với nhau mất câu, người phụ nữ kia lấy ra hai hộp quả từ dưới quầy hàng đưa sang, lại một phen khách khí đẩy đưa, cuối cùng Triệu Yên Nhiên vẫn nhận lấy.
Lục Tam Phong thức dậy thì đã gần đến buổi trưa rồi, gọi điện thoại cho nhà máy của Giang Hiểu Nghi, hỏi một hồi, lại còn chưa ăn cơm, anh ra ngoài mua thức ăn, về nấu cơm, dùng hộp cơm đóng gói lại, lái xe đi đến nhà máy.
Bên trong phòng làm việc, Giang Hiểu Nghi mồm lớn ăn cơm, trong miệng còn nói thầm bản vẽ gì gì gì đó, thị trường gì gì đó.
Lục Tam Phong nhìn dáng vẻ bận bịu sứt đầu mẻ trán của cô thì rất mắc cười, ngồi đó lấy tay nâng cằm, nhìn gương mặt đó của cô mỉm cười, hỏi: “Ăn ngon không?” "Anh cũng không đưa ra ý kiến đóng góp gì cho em, buổi chiều đi coi nguyên vật liệu, em còn nhiều chuyện phải giải quyết nữa, anh chỉ biết nấu cơm thôi." Giang Hiểu Nghi phòng má lên, nhai cơm, toát lên vẻ dễ thương.
"Anh làm hậu phương vững chắc của tổng giám đốc Giang không được sao?"
“Hôm nay cứ thấy còn nhiều việc quả, hoàn toàn không thể giải quyết hết được, kiến thức chuyên nghiệp dự trữ của em cũng khá là ít, nhỡ đâu thua lỗ thì phải làm sao đây?" Giang Hiểu Nghi có hơi sợ sệt.
Cảm xúc của cô bây giờ giống như tàu lượn siêu tốc, mới phút trước còn cho rằng mình là nữ tỷ phú trong tương lại, một phút sau lại cảm thấy như đổ sông đổ biển.
Lục Tam Phong bất đắc dĩ cười cười, cảm giác lo lắng này của cô hoàn toàn là thừa thãi, thua lỗ tiền không phải là chuyện đương nhiên rồi à?
“Sao em lại thua lỗ được chứ? Em là thiên tài thương mại trong ngàn người chưa chắc đã có một mà, hơn nữa, không nói đến chuyện mới bắt đầu là đã biết làm, nếu lần này gây dựng sự nghiệp bị thua lỗ vậy thì tiếp tục gây dựng sự nghiệp, rồi sẽ thành công thôi, thất bại là mẹ thành côngmà." Lục Tam Phong cổ vũ nói.
Giang Hiếu Nghi có hơi ngại ngùng nở nụ cười, tiếp tục cúi đầu ăn com.
"Buổi tối muốn ăn gì đây? Anh nấu cho em." Lục Tam Phong đột nhiên cảm thấy ở nhà nấu cơm, làm một người chủ gia đình cũng rất thú vị, ít nhất không cần đi phân biệt nhiều màu son như vậy, nhìn đến đau cả måt.
"Khoai tây sợi xào, thịt lợn vụn xào với nước sốt đậu ngọt, trộn với nhau, bỏ lên trên cơm, thêm một miếng thịt kho tàu, phải nửa nạc nửa mỡ, đỏ đỏ, lùa với một muỗng cơm, một miếng thức ăn, rồi cần một miếng thịt mỡ thật to, ôi trời
Bản thân Giang Hiểu Nghi cảm thấy ngon ơi là ngon, kiểu cơm nước này là giấc mơ của cô, không chỉ nhắc qua với Lục Tam Phong có một lần, khi đói bụng, mơ ước lớn nhất là được ăn một bữa cơm như vậy.
"Được, không thành vấn đề!”
“Em cảm thấy em không ổn lắm, buổi chiều anh đi theo em nhé.
Giang Hiếu Nghi nhìn Lục Tam Phong nói.
"Anh về nhà nấu cơm, phụ nữ sao có thể nói không ổn chứ?” Lục Tam Phong cố ý trêu cô nói: “Em phải chống đỡ cả gia đình đó, nếu như em không ổn thì anh biết phải dựa vào ai đây?”
"Anh!” Giang Hiểu Nghi bị anh chọc tức nở nụ cười.
Ăn cơm xong, Giang Hiểu Nghi mở hai cuộc họp đơn giản, sau đó thì đi xem nguyên vật liệu.
Trên bàn bày đầy những tài liệu đủ thứ loại, loạn cào cào, bên ngoài từng nhóm từng nhóm công nhân đi vào, mọi người hơi ồn ào, Lục Tam Phong cầm bảng lương trên bàn lật coi một chút, vốn dĩ nghĩ sáu mươi triệu này có thể chơi hơn một năm, bây giờ nhìn lại, có lẽ cũng chơi đến cuối năm thôi.
Dọn dẹp hộp cơm, Lục Tam Phong cầm lên vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài thì Tiền Nhã Ninh lại đi vòng trở về.
"Sao vậy?"
"Tổng giám đốc Giang không đem theo túi xách." Tiên Nhã Ninh cầm lấy cái túi xách nói.
“Tổng giám đốc Tiền, tình hình ở nhà máy này có hiểu rõ ràng hơn tôi, gần như là được rồi, bảng lương kia tôi đã xem rồi, quá cao, tự các cô giảm xuống một chút, biết không?”
"Lương đâu có cao chứ, đều là giả cả thị trưởng, Lục Tam Phong, đây là tiền