**********
Khi Ngụy Nhiễm Đan ngồi xuống có vẻ mang nặng tâm sự, sắp xếp lại những điều mình muốn nói: "Giám đốc Lục, hệ thống quản lí của nhà máy hỏng bét, về cơ bản đều do một mình Tiền Nhã Ninh quyết định, hơn nữa tôi phát hiện các bộ phận đều là người của cô ta, đặc biệt là bộ phận quan trọng quan trọng như bộ phận tài vụ, buổi chiều tôi đã dạo một vòng ở bộ phận tài vụ, chỉ mở bừa một quyển sổ, liền phát hiện tình hình thu chi không có chế độ giám sát, giảm đốc Giang lại hoàn toàn nghe giảm đốc Tiến.
"Chuyện này tôi biết, son môi sản xuất ra, theo như dự tính, có thể sinh lời không?”
"Không rõ số vốn, theo tôi phải cao hơn vốn thực tế 50%, thậm chí còn cao hơn, chi phí ẩn quá nhiều, thái độ làm việc của họ cũng có vấn đề, chính là làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy, chỉ toàn làm việc qua loa đại khái.
“Tôi không yêu cầu phải kiếm bao nhiều tiền, chỉ cần không lỗ quá nhiều là được, đám người này phải đổi, hai ngày này có cố gắng thu thập một số sổ sách quan trọng của phòng tài vụ, coi như chứng cở, đồng thời hướng dẫn giám đốc Giang trong công việc quản lí." Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: "Có làm được không?”
Ngụy Nhiễm Đan chép miệng vân về môi, việc này khá khó khăn, trầm ngâm một chút rồi nói: "Tôi không thể đảm bảo, chỉ có thể cố gắng hết sức.
“Được rồi, hôm nay đi đường xa, lại phải đến nhà máy, cô cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút." Lục Tam Phong đứng lên nói: “Vất vả rồi.”
"Bổn phận của tôi mà, giám đốc Lục cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Lục Tam Phong ra khỏi biệt thự, việc Ngụy Nhiễm Đan dạy Giang Hiểu Nghi quản lý nhà máy, anh cũng không kì vọng quá nhiều, vì chuyện này rất khó, đến cả anh cũng chưa chắc sẽ làm được.
Về đến nhà, Giang Hiếu Nghị đã rửa mặt xong, ngồi ở trên ghế sô pha, trước mặt là một đống báo cáo, cô đang đọc dở.
“Sản xuất bao nhiêu?” Lục Tam Phong ngồi xuống hỏi.
“Ba nghìn thỏi, không dễ bán, hôm nay giám đốc Tiền nói với em, đã nói chuyện với mấy nhà tiêu thụ, tình hình không tích cực, theo ý cô ấy thì nên mở gian hàng tự tiêu thụ Giang Hiếu Nghi thiểu não nói.
" “Tuyệt đối đừng, mở quây mĩ phẩm không hề rẻ, hơn nữa có quá nhiều quây, không có đường tiêu thụ, mình tự chạy đơn, chắc cũng chạy gãy chân.” Lục Tam Phong suy nghĩ một chút nói: "Đầu tiên có thể cho mấy nhà bán sỉ ưu đãi, tuy ta có thể sẽ lỗ một chút, tăng lượng tiêu thụ trước, ví dụ cung cấp hàng trước, tỉnh tiền sau.
Giang Hiểu Nghi đăm chiêu gật gật đầu, cảm thấy đây cũng là một giải pháp.
Lục Tam Phong đề xuất giải pháp và bảo cô nên tìm thêm người, các bộ phận nên có phó quản lí, sự tồn tại của phó quản lí vì họ lúc nào cũng có thể đá văng quản lí, mà không phải bị trưởng quản lí áp chế
Đã hơn mười giờ tối, nhân viên khách sạn nội đã tan ca cả, Triệu Yên Nhiên và Tiền Nhã Ninh vẫn đang nói chuyện.
“Cô ta không tìm đường đường tiêu thụ, làm gì mà dễ bản đến vậy? Nói cho cô biết, cuối cùng tất cả đều là hàng tồn." Tiền Nhã Ninh tỏ vẻ bản thân chắc chắn sẽ hạ bệ được Giang Hiểu Nghi nói: “Hôm nay chồng cô ta dẫn một người đến, xem ra cũng khá ra gì và này nọ."
“Muốn đuổi cô à?"
“Có lẽ chồng cô ta nghĩ vậy, nhưng Giang Hiểu Nghị này rất tốt, thương người." Mặt Tiền Nhã Ninh lộ vẻ mềm lòng nhưng lập tức bị che dấu, mấy năm nay cô ta gặp đủ loại sếp, buôn bán có lời thì còn dễ ăn nói, nếu lỗ vốn thì đừng trách.
"Như vậy đi, ngày mai tôi nói với cô ta, mới đây có một loạt đơn đặt hàng, để cô ta nhận, rồi cố gắng sản xuất, sản xuất khoảng vài trăm triệu tiền hàng, sau đó bảo cô ta đơn đặt hàng bị hủy bỏ." Triệu Yên Nhiên nheo mắt, cười mỉa nói: "Cô phải biết rằng, son môi cần trữ đông, thời tiết bây giờ là ba mươi độ, đến lúc đó tôi sẽ thu ít phí trữ đông của cô ta."
“Nếu cô ta không trả thì làm sao bây giờ?" Tiền Nhã Ninh lo lắng nói.
“Cô ngốc vậy, đến lúc đó tôi mời luật sư, gửi thông báo đến nhà máy của cô ta, với nội dung nếu trong vòng ba mươi ngày không trả, tôi có quyền xử lí đống hàng hóa này, vậy là không dưng tôi có một lô hàng giá trị cả trăm triệu." Triệu Yên Nhiên vui vẻ.
“Thủ đoạn cao minh thật.
“Thường thôi, mảnh này các sếp trong ngành sản xuất đồ trang điểm đều hiểu, không thì ai cũng ngốc như vậy chắc, đều phải lấy đơn đặt hàng và tiền đặt cọc rồi mới sản xuất, nói cho cô biết, chỉ cần cô khiến cô ta sản xuất lô hàng này, tôi khẳng định có thể nuốt gọn, dùng giả thu mua đồng nát để mua nó." Triệu Yên Nhiên nhỏ giọng nói: "Cho có hai mươi phần trăm chiết khấu "
Tiền Nhã Ninh lộ vẻ tươi cười, một người sếp ngu như vậy, đúng là ngàn năm khó gặp, làm việc phải có biện pháp, cô ta rất hiểu đạo lý.
Làm tốt, một trận là giàu, đến lúc đó có ta cũng có thể điều hành một nhà máy nhỏ.
Hôm sau, Giang Hiểu Nghi nghe lời Lục Tam Phong, để Ngụy Nhiễm Đan phụ trách quản lí nhà máy, còn Tiền Nhã Ninh phụ trách thị trường,
Sự thay đổi này Tiền Nhã Ninh gia tăng cảnh giác sau khi nói chuyện với Triệu Yên Nhiên, cảm thấy nên tạm thời bất động.
Dưới sự quản lí của Ngụy Nhiễm Đan, một số quy tắc điều lệ trong công ty đã bắt đầu hoàn thiện, các bộ phân bước đầu hợp tác với nhau, các loại biên lại, chữ kí, xuất kho đều có biên lại, việc thu hàng hóa cũng có người phụ trách, xem như đi vào quỹ đạo, hơn nữa Ngụy Nhiễm Đan đã đuổi việc người phụ trách nhân sự và người phụ trách sản xuất, thay bằng người của mình.
Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủn đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, Tiền Nhã Ninh thấy vậy âm thầm kinh hãi, cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, nếu là hai người đều là người phụ trách của một bộ phận, Ngụy Nhiễm Đan chỉ dùng một bàn tay đã có thể bóp chết cô ta.
Không chỉ có là Tiền Nhã Ninh kinh hãi, Lục Tam Phong cũng bắt đầu chú ý tới năng lực của Ngụy Nhiễm Đan, lúc rảnh rồi anh ngầm