Giờ đây Điện tử Thủy Hoàn đã là một doanh nghiệp xuất sắc, không nhiều doanh nghiệp tư nhân có thể được nhà đầu tư nước ngoài chú ý đến.
Trong khoảng thời gian này, toàn bộ ngành sản xuất hâm mộ Điện tử Thủy Hoàn đến đỏ mắt, tất cả mọi người đều cho rằng Lục Tam Phong giai đoạn này ngay cả nằm mơ cũng cười tỉnh được.
Sáu giờ tối, Lục Tam Phong đậu xe ở bãi đỗ xe, đi qua cửa lớn khách sạn, lên thẳng tầng chín nơi tổ chức bữa tiệc, nhưng chưa tới phòng nghỉ đã đụng mặt Hoàng Hữu Danh tại ngã rẽ.
Lâu rồi không gặp, Hoàng Hữu Danh mặc một bộ âu phục màu đen, trên mặt tràn đầy ý cười, dáng vẻ kia không khách gì hôm nay con trai cưới vợ.
Ông ta nhìn Lục Tam Phong nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt chen chúc lên nhau, đi lên trước nói: “Tổng giám đốc Lục, chúc mừng nhé!”
"Chúc mừng gì?”
“Cậu đấy, không phải biết rõ rồi sao, còn cố hỏi, tôi nói với cậu này, hiện tại có không ít xí nghiệp đang gấp rút thâu tóm, cùng mấy doanh nghiệp muốn nhập cổ phần hùn vốn, hai ngày nay tôi đã giúp cậu nói bóng gió, có thể đạt được giá cao.”
Hoàng Hữu Danh không cho Lục Tam Phong cơ hội nói chuyện, vỗ vỗ vai Lục Tam Phong nói tiếp: “Bọn họ là nhân viên ở tầng 5, đoàn đội cực kỳ chuyên nghiệp, còn có đoàn cố vấn công ty tài chính, rất nhiều người, đi tiếp xúc một chút, tôi còn có hẹn với bên kia.”
Vốn dĩ Lục Tam Phong không muốn đi, hôm nay tới đây chính là vì muốn những người này ngưng ý định, nhưng nghe bên Hương Giang có đoàn cố vấn công ty tài chính tới, cả người anh lập tức trở nên tỉnh táo.
Hiện tại phương diện góp vốn trong nước vẫn còn cực kỳ chung chung, một vài xí nghiệp ngoại trừ mượn tên bên ngoài thì chính là tìm kiếm nguồn hỗ trợ chính phủ, con đường quanh đi quẩn lại vẫn chỉ hai phương án đó, hơn nữa phương diện tài chính rất không có chuẩn mực.
Những công ty gọi là công ty tài chính đó thật ra đều là cho vay nặng lãi, thậm chí còn thiết lập thành một hệ thống các công ty.
Hiện nay công ty tài chính tốt nhất chính là Hương Giang, sau này Lục Tam Phong cần một nguồn tài chính vô cùng khổng lồ nên càng cần nơi như vậy hơn, bao gồm cả việc thành lập những công ty R&D ở nước ngoài, xí nghiệp hải ngoại, đều yêu cầu phải thiết lập trụ sở ở Hương Giang.
Tầng 5, đoàn đội xí nghiệp ba nhà đã bao trọn tầng, ba nhà đụng độ vài lần, nói thế nào cũng không thể vui vẻ, mỗi bên đều có sự kiêu ngạo của mình.
Nghe nói hôm nay tổng giám đốc Điện tử Thủy Hoàn sẽ đến, ba bên đều cho rằng bắt chẹt những nhà đầu tư ở công ty lớn bên ngoài thì không được, nhưng bắt chẹt một tổng giám đốc Điện tử Thủy Hoàn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Lục Tam Phong tới phòng tiếp khách tầng 5, phát hiện không có ai, cũng không ai để ý đến anh, hỏi hai người phục vụ, bọn họ đều không hiểu rõ đoàn thể nơi này lắm.
“Thừa ngài, tầng này đều là khách quý, chúng tôi cũng chỉ là người bưng trà rót nước mà thôi.” Người phục vụ khó xử nói.
“Được!” Lục Tam Phong gật đầu nói.
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước đến, nhìn lướt qua người chưa gặp bao giờ, từ khuôn mặt đến phong cách ăn mặc đều mang theo khí chất bến cảng.
“Xin hỏi quý ngài tới tìm ai?” Người đàn ông quan sát Lục Tam Phong, hỏi.
“Tôi tìm vài người ở công ty ba nhà.”
“Anh là ai?”
“Tôi là chủ tịch Điện tử Thủy Hoàn Lục Tam Phong!
Người đàn ông hơi ngờ vực nhìn thoáng qua Lục Tam Phong, nếu không phải lúc trước đã nghe Hoàng Hữu Danh nói tổng giám đốc Điện tử Thủy Hoàn còn rất trẻ, anh ta nhất định sẽ đuổi Lục Tam Phong ra ngoài.
“Anh đến phòng tiếp khách chờ một lát, tôi sẽ thông báo với anh ngay." Người đàn ông chỉ tay về phòng tiếp khách bên cạnh.
Không đợi Lục Tam Phong đáp lại, đối phương đã sải bước rời đi, Lục Tam Phong đứng đó, trong lòng có chút bực bội, đây là địa bàn của anh, mà sao giống như phải đợi người ta gọi đến gặp không bằng.
“Thưa ngài, ngài muốn uống gì ạ?”
“Tùy đi, gì cũng được!” Lục Tam Phong nói xong cũng không vào phòng tiếp khách, ngược lại đứng ở cửa rút thuốc ra hút.
Đợi gần nửa tiếng đồng hồ, người đàn ông kia mới quay lại, nói với Lục Tam Phong: “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?”
Đối phương hoàn toàn không thèm đếm xỉa, chỉ cắm đầu đi về phía trước.
Cơn tức giận trong lòng Lục Tam Phong thoảng không lấn át được, bước nhanh lên trước hai bước, trầm giọng nói: “Anh không nghe thấy tôi nói gì sao?”
“Thu da!” Người đàn ông dùng tiếng cảng quát lớn một câu.
Lục Tam Phong nghe hiểu những lời này, là ý câm miệng!
Rẽ qua hai ngã rẽ, tới trước cửa một phòng họp, nhân viên phục vụ đã mở cửa ra, bên trong có khoảng hai mươi ba mươi người đang ngồi đó.
Người đàn ông đi vào, nói: “Tổng giám đốc Bao, người đã tới.”
Anh ta nói xong thì đi đến vị trí cuối cùng ngồi.
Tổng giám đốc Bao là một người đàn ông hơn 60 tuổi, cách trang điểm rất giống phản diện phim Hồng Kông, tóc chải vuốt keo, mặt tròn vuông, đeo một cặp kính gọng đen, nhìn về phía Lục Tam Phong, tỉ mỉ quan sát một lát, sau đó nhưởng mày lên, ngón tay chỉ về phía chiếc ghế đối diện: “Ngài Lục, ngồi!”
Lục Tam Phong kéo ghế ra ngồi xuống, lên tiếng: “Tôi vẫn chưa biết các ông là công ty nhà ai đâu.
Các ông là khách, hiện tại lại như tôi đang đặt mình vào Hương Giang.
Tổng giám đốc Bao cũng không để bụng, nói thẳng: “Chúng tôi là Philips, tổ thu mua đặc biệt ở trụ sở Hương Giang, Philips có vị trí thế nào trong ngành công nghiệp điện tử, tôi tin rằng cậu biết rõ hơn tôi.
Chúng tôi là xí nghiệp trăm năm, thành lập từ năm 1891, đặt chân qua vô số ngành sản xuất.
Có thể gia nhập đại gia đình