Trong lúc ăn cơm, Lục Tam Phong mở hết các loại báo chí ra đọc một lượt, về cơ bản thì bây giờ đang có ba luồng dư luận, một bên là sợ nước ngoài, sợ Lục Tam Phong sẽ đắc tội với những xí nghiệp đó, rồi những người nước ngoài sẽ đánh giá rằng tất cả các xí nghiệp điện tử trong nước đều khó hợp tác như vậy
Họ điên cuồng mắng chửi công nghệ Thủy Hoàn như lũ chó điên vậy, cho rằng anh đang làm xấu đi danh tiếng của ngành điện tử trong nước, hơn nữa còn mắng anh là đồ ăn dày, 300 tỷ đúng là giá trên trời.
Loại người thứ hai thì bất bình, nhưng họ không e sợ nước ngoài mà lo rằng động thái của anh sẽ làm hỏng mối quan hệ hợp tác cùng phát triển nghiên cứu của ngành điện tử trong nước và nước ngoài.
Dù sao thì bây giờ nước mình cũng học người ta, cũng phải ra dáng người đang học theo.
Còn loại người thứ ba thì tức giận lên tiếng, ra sức ủng hộ Lục Tam Phong, họ cho rằng người phương Tây thì cũng chỉ đến thế là cùng, đã không thích nhau rồi thì cứ ghét nhau tiếp đi, ai sợ ai chứ.
Trái đất này vẫn quay, rồi sẽ có một ngày kỹ thuật trong nước cũng sẽ vượt qua cả bọn họ mà thôi.
Đọc xong hơn mười quyền báo, Lục Tam Phong thấy rõ nhất chính là sự chia rẽ giữa người và người ở thời nay, đủ mọi loại hình thái xã hội đều hiện rất rõ, mà mỗi một lựa chọn lại dẫn đến một con đường khác, một xí nghiệp kác.
Điện thoại trên bàn làm việc của anh đổ chuông, Lục Tam Phong nhấc máy, hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc Lục, chúng tôi là bên phòng Thương Mại, vừa có hai cuộc gọi từ đối tác, họ nói là không muốn hợp tác với xí nghiệp với chúng ta, chuyện này liên quan đến những lùm xum bây giờ, họ nói rằng chúng ta không có tầm nhìn vươn rộng ra thế giới, sẽ không phát triển rộng hơn được."
"Đối tác ở phương diện nào thế?”
"Một bên là công ty cung cấp nhựa, bên còn lại là công ty chuyên cung cấp vật liệu để làm nên bảng mạch tích hợp.
“Vậy thì thôi, không hợp tác nữa, đã có nhà cung cấp dự trù
“Có, có rất nhiều là
“Ừ, vậy Lục Tam Phong nói xong, liền cúp máy.
Không cùng quan điểm thì sẽ chẳng thể bền lâu được, mới có chút chuyện thế này thôi mà đã muốn chấp dứt hợp đồng chỉ để hùa theo chút dư luận bên ngoài, vậy thì Lục Tam Phong cũng đành phải thuận theo họ mà thôi.
Buổi sáng có hai cuộc họp cải tổ, bên ngoài liên tục có điện thoại gọi đến, có một số người là bạn bè, rồi một số người là phóng viên, bên phía thương mại đành phải bất đắc dĩ đứng ra giải thích.
Nhưng vẫn luôn có người gọi điện thoại đến, bảo là đuổi Lục Tam Phong cút đi, nói rằng anh đã đắc tội với các nhà đầu tư nước ngoài, làm hại đến lợi ích của cả ngành sản xuất.
Sau khi tan họp, Lục Tam Phong đứng lên, bước ra ngoài, người bên phòng thương mại cũng đã đứng đó chờ sẵn.
"Tổng giám đốc Lục!”
"Sao thế? Lại có người muốn hủy hợp đồng à? Nếu có đối tác khách phù hợp rồi thì cứ hủy đi.” Lục Tam Phong trầm giọng xuống, trả lời.
“Không phải, có rất nhiều giảm đốc, những người giữ chức vụ cao của các xí nghiệp đều đang mắng anh.
Từ trưa đến giờ điện thoại của chúng tôi cứ đổ chuông liên tục, bây giờ chỗ nào cũng thấy tin bị a đặt, nói rằng anh từ chối lời mời hợp tác của ba công ty rồi, khiến các chủ đầu tư nước ngoài tức giận, cắt hết mọi hợp đồng hợp tác với các công ty kỹ thuật trong nước rồi.
Bây giờ họ không muốn trao đổi kỹ thuật nữa, mà chuyển sang mua đứt cả công ty.
Mọi người đều đang lên án anh là tội nhân thiên cổ
“Tội nhân thiên cổ?” Lục Tam Phong dừng bước: "Ngu đến mức nào thì mới tin vào những lời nói đó vậy? Mua toàn bộ các xí nghiệp điện tử trong nước? Đảng và nhà nước ta thành bù nhìn hết rồi à?" "Vậy là chúng ta...!đã đắc tội với nhiều người lắm rồi à." Người đại diện phòng thương mại lúng túng nói: “Chẳng có ai đứng ra nói đỡ cho chúng ta, bây giờ bên truyền thông còn đổ thêm dầu vào lửa, khí thế cực kỳ hung hăng, càng lúc càng kích động sự phẫn nộ của dân chúng hơn rồi."
Đối với loại kịch bản quen thuộc
này, Lục Tam Phong cũng chẳng lấy gì làm lại, không ăn được thì sẽ đạp đổ, người bên ngoài cũng chẳng biết tình hình trong ngành sản xuất ra sao.
Nếu người bình thường nghe nói rằng vì một mình Lục Tam Phong mà ngành kỹ thuật trong nước đã mất đi cơ hội trao đổi kỹ thuật với nước ngoài thì kiểu gì chẳng có người nhổ nước bọt rồi chửi anh là đồ chó má.
“Liên lạc với một vài tòa soạn nào đó đi, để tôi về văn phòng viết một bức thư, rồi lát nữa đăng lên.” Lục Tam Phong nói xong thi đi về văn phòng của mình.
Dù chuyện hôm nay ầm ỹ như vậy, nhưng những quản lý cấp cao của công ty điện tử Thủy Hoàn lại chẳng có phản ứng gì cả, dù sao thì họ cũng đã từng gặp rất nhiều sóng to gió lớn nên giờ cũng chẳng bàng hoàng như lúc trước nữa, trái lại, họ còn đang bận theo dõi công cuộc cải tổ trong nội bộ.
Lục Tam Phong ngôi trước bàn làm việc, lấy giây bút ra bày lên bàn, trong lòng có rất nhiều cảm xúc ngốn ngang, anh hít sâu một hơi rồi đặt bút xuống vết: "Bức thư này gửi đến các vị đồng nghiệp trong ngành điện tử.
Có người đã cố tình lợi dụng chuyện hôm qua, nên hôm nay tôi đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, rất nhiều trong số đó là những lời nhục mạ, nói rằng tôi đã làm tổn hại đến lợi ích của toàn ngành sản xuất.
Lời đồn này không hề đúng chút nào, điện tử Thủy Hoàn cũng chỉ có thể đại diện cho chính mình mà thôi, đây cũng chỉ là một hợp đồng mua bán bình thường.
Từ khi thành lập đến giờ, công ty điện tử Thủy Hoàn chúng tôi đã bị hãm hại rất nhiều lần, bản thân chúng tôi cũng chẳng đếm xuể nữa rồi, chúng tôi chỉ là một xí nghiệp dân doanh đơn thuần mà thôi, tôi cũng chỉ là một doanh nhân thôi mà.
Sao lại khó như vậy chứ? Rốt cuộc thì tôi đã làm ảnh hưởng đến lợi ích của ai vậy?
Thậm chí có người còn trách tôi vì đã nói chuyện với đại diện người nước ngoài quá cương quyết, người này có vẻ khá yếu đuối, cần được bồi bổ thêm.
Chúng ta nhất định phải nhận sự đầu tư về mặt kỹ thuật từ nước ngoài vì chất lượng của họ hơn chúng ta, điều này là sự thật.
Nhưng điều này tuyệt đối không phải là vì chúng ta tiến bộ quá chậm, hay vì có quá nhiều trở ngại.
Có người sợ các nhà đầu tư nước ngoài như sợ cọp, ngang ngược, vênh váo với những người trong nước, nhưng đứng trước nhà đầu tư nước ngoài thì lại như chó liếm chân, đúng là khiến người ta tẩy buồn nôn.
Phàm là chuyện có liên quan đến “phong cách tây hóa” thì họ cũng sáng mắt lên, nịnh nọt ra mặt, chỉ hận không thể quỳ rạp xuống đất để thờ người ta lên thôi.
Việc Thủy Hoàn được bán hay không bán là quyết định của chúng tôi, mà chúng tôi thì quyết định.
không bán
Cũng có rất nhiều người bạn đã gọi điện cho tôi, phân tích mặt lợi và mặt hại trong chuyện này, tôi là một doanh nhân nên phải coi lợi nhuận là yếu tố quyết định tiên quyết, bây giờ mà bản xí nghiệp này đi thì khoảng thời gian này sẽ rất phù hợp cho sự thay đổi.
Nhưng thấy ngành điện tử trong nước thế này, tôi vô cùng đau lòng, tôi tự phấn đấu cả đời mình, mọi người cũng thấy đấy, trong ngành điện tử này ai cũng phải có trách nhiệm với bản thân mình.
Từ lúc thành lập đến giờ, điện tử Thủy Hoàn còn chưa đầy một năm tuổi, mà các thành tựu mà công ty đạt được thì cũng rõ rành rành ra đó.
Chúng tôi đã thành công hạ thấp giá TV xuống, rồi để cho Waypod đi đến hàng trăm chục nghìn