Kiểu xưng hô "người đẹp này thường là lời nói của mấy tên du côn đầu đường xó chợ, dù có ngoài xã hội thì cũng coi như là một cách xưng hô rất lỗ mạng, huống chi là trong trường học.
“Ở đây đều là các sinh viên còn chưa bước qua cổng trường đại học, chưa được ra ngoài xã hội, anh chú ý một chút, đừng để bị người túm lấy rồi tổng ra ngoài." Trương Phượng Tiên đứng bên cạnh rồi nhắc nhở.
Lục Tam Phong thấy một cô gái mặc áo dài tay, vai bồng đi qua: "Đàn chị, có thể hỏi chị chút chuyện không?"
“Xin chào!" Cô gái kia dừng bước, đánh giá Lục Tam Phong, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, nhìn cách ăn mặc của anh rồi nhìn xuống đôi giày thể thao dưới chân anh, cảm giác nhìn khá là giàu có, cô ta hỏi: “Đàn em, em ở khoa nào thế?"
“Em học bên khoa thông tin, năm ba, em muốn hỏi chị xem phòng giáo vụ nằm ở đâu
“À, ở ngay tòa nhà phía trước kia, để chị dẫn em đi." Cô gái kia vừa nói chuyện vừa đi dẫn đường, rồi nói với Lục Tam Phong: "Đàn em, em tên gì
the?"
"Lục Tam Phong!
“Em chuẩn bị thi nghiên cứu sinh
à?"
“Gần đây em đang chuẩn bị ôn tập nên đang đọc ít sách, em định sang bên đại học Khoa học và Công nghệ."
Trên đường Lục Tam Phong thuận miệng nói, quản lý Ngưu đi theo sau, nghe vậy thì mở tròn mắt ra, nếu ông ta không biết Lục Tam Phong thì chắc chắn là ông ta sẽ tin rằng anh chính là một cậu sinh viên năm ba.
Trên đường đi, Lục Tam Phong đã hỏi được không ít vấn đề nào bên khoa điện tử có bao nhiêu người, bao nhiều nghiên cứu sinh, rồi năm nay tuyển sinh bao nhiêu người.
Mà người chị này thì cũng là người chân thành, hỏi gì đáp nấy, năm nay số người được tuyển đi làm càng ngày càng ít đi, những đầu ra chất lượng thì khó vào, hầu hết những chỗ đó chỉ nhận người dựa vào quan hệ, rất nhiều người phải quay về làm nhân viên công vụ, hoặc là vào sở nghiên cứu, số ít còn lại thì ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu.
“Lên tầng ba là được!” "Cảm ơn đàn chị” Lục Tam Phong vẫy tay rồi đi thẳng lên lầu
Trong văn phòng ở lâu ba, một người đàn ông khoảng hơn sáu mươi tuổi ngồi đó, xung quanh bàn làm việc có khoảng mười mấy người, không khí trong phòng có vẻ khá căng thẳng.
“Bây giờ cũng chỉ có từng này suất thôi, hôm nay chỗ này gọi điện đến, ngày mai chỗ kia gọi điện đến.
Bây giờ chính sách như vậy, dần rồi cũng chẳng phân phối nổi nữa, nói trắng ra thì đây là khóa cuối cùng có công ăn việc làm ổn định rồi."
Một người đàn ông đeo kính lộ ra vẻ mặt chua chát, lên tiếng nói: "Bốn năm trước, rất nhiều sinh viên đỗ vào trường chúng ta là để làm rạng danh dòng họ nhà mình, thậm chí còn muốn vào các công ty nhà nước để làm việc, nhưng bây giờ thực tế lại khách năm đó quá nhiều, gần đây nhưng tin kia lan ra, có rất nhiều sinh viên nằm ở ký túc xác khóc thầm.
"Khóc thì có tác dụng gì chứ? Tôi chỉ hận không thể sắp xếp hết chúng nó vào trong doanh nghiệp nhà nước thôi, những chỗ có việc làm cũng đều đã sắp xếp hết rồi, nhưng đăng này còn muốn đến những nơi màu mỡ nữa, rồi lại còn muốn quay về quê làm việc.
Không thể nào! Nếu họ còn nói là điều đi dầu cũng được thì tổng hết ra biên cương đi!” Hiệu trưởng Vương quát lớn.
Các giảng viên, giáo viên trong phòng đều yên lặng không nói gì.
Có rất nhiều sinh viên trong trường làm ầm ỹ lên, còn có cả người nhà sinh viên gọi điện lên măng trường, bên phía trường đại học rất khó khăn, nhưng dù thế nào thì cũng phải đối mặt với sự thật rằng không phải sinh viên nào tốt nghiệp ra cũng có thể lên làm quan, nhận lương cao.
“Ngày mai là lễ tốt nghiệp rồi,
thông báo xuống là có suất làm thì phải đi làm, nếu có suất rồi mà khôngđi thì dừng có trách trường đại học nữa.
Đồng thời đi thông báo trước cho sinh viên năm hai và năm ba rằng từ năm chín mươi sáu trở đi thì nhà nước sẽ đổi nghị định, không cung cấp việc làm nữa, đây là mục tiêu trước mắt rồi, từ bây giờ đến lúc đó, số suất làm việc hằng năm sẽ giảm dần xuống.
Từ năm 1990 trở đi, nhà được đã chuẩn bị hủy bỏ việc cung cấp việc làm cho các sinh viên, hai năm qua các trường đại học đã bắt đầu chấp hành, mà phụ huynh và các sinh viên thì càng ngày càng oán hận hơn.
Đã có rất nhiều người lên tiếng kêu oan.
Những nhà có tiền, có quan hệ thì bắt được những suất đi làm tốt, vào Cục Thực Phẩm, Cục Giao Thông, Cục Tài Chính, hoặc đơn giản là vào các cơ quan nhà nước ở địa phương mình, lương cao lại còn ổn định.
Người bình thường thì bị chia về làm ở các nhà máy nông nghiệp, sau khi đi làm thì còn không có lương, ai nấy cũng chỉ làm được một thời gian ngắn rồi bỏ về quê.
Đây là sự thật!
Lục Tam Phong đi lên lầu ba thì nhận được thông báo rằng hiệu trưởng Vương đang họp, mời ba người sang phòng làm việc khách ở hành lang để ngồi chờ Quản lý Ngưu ngồi trong phòng, không biết phải làm thế nào cho ổn, lát nữa gặp mặt người ta rồi nói sao đây?
“Tổng giám đốc Lục, lát nữa chúng ta có bị mắng không vậy?” Quản lý Ngưu lo lắng nói: “Nhỡ người ta trách mắng tôi ngay trước mặt, như vậy thì sẽ rất lúng túng, chúng ta nói dối trước mà.”
“Không sao đâu, có mắng thì cũng mắng anh ta." Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong rồi nói: "Da mặt anh ta dày lắm, không sợ.
"Hả?” Quản lý Ngưu há hốc miệng ra, bình thường giám đốc Trương có ăn nói thế này đâu.
Sau khi cửa phòng họp vừa mở ra, hiệu trưởng Vương đi ra, củi gắm mặt xuống, lộ rõ vẻ không vui.
“Hiệu trưởng Vương, có một cựu sinh viên đến gặp thầy, nói là đến để quyên góp tiền."
"Quyên góp tiền" Hiệu trưởng chợt nhớ ra, ừ đúng là có người như vậy, ông ta tươi cười nói: “Người đó đầu rồi?”
"Đang ở phòng làm việc!
Hiệu trưởng Vương vội vàng đi về phía văn phòng, mở cửa ra, vừa thấy Lục Tam Phong và hai người khách thì ông ta nhiệt tình nói: “Chào cậu, lâu lắm rồi không gặp, nhìn cậu vẫn như xưa nhỉ, nhưng được cái là bây giờ nhìn chín chắn hơn hẳn rồi."
"Hiệu trưởng Vương cũng chẳng thay đổi gì cả." Lục Tam Phong bắt tay ông ta.
Trường có nhiều sinh viên như vậy, tất nhiên là hiệu trưởng Vương không thể nhớ hết được từng người, bây giờ dù không nhớ anh là ai thì cũng phải nói rằng mình nhớ kỹ lắm.
“Bây giờ tôi là chủ tịch của công ty điện tử Thủy Hoàn, có một công việc muốn thương lượng với hiệu trưởng Vương, ông xem có được không? Công ty chúng tôi muốn chiêu mộ một nhóm nhân tài chất lượng cao, nên đến đây để đề nghị hợp tác với trường mình, ông có thể đề cử sinh viên mới tốt nghiệp đến công ty tôi."
Hiệu trưởng Vương cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai, sao bảo là đến quyền góp tiền cơ mà?
"Cậu bạn này, cậu bảo là muốn đến biểu đạt tấm lòng với trường cũ cơ mà "
"À, à, chuyện này đơn giản lắm, việc tuyển người trường không cần phải ra mặt đầu, chỉ cần cho phép chúng tôi hoạt động trong trường là được, ông thấy thế nào?" Lục Tam Phong hỏi.
Hiệu trưởng Vương nghiêm túc suy nghĩ một lúc về lời đề nghị của Lục Tam Phong, đây cũng là một cách giải quyết, sinh viên trong trường tự chọn việc làm, như vậy thì không thể trách trường là đã không chia suất đi làm cho họ.
Nghĩ sâu xa hơn nữa thì rất ít sinh viên trong trường chịu từ bỏ việc chia suất đi làm, vì chuyện này đã ầm ỹ trong trường rất lâu rồi.
“Chuyện này thì được, nhưng trường bị tổn thất nhiều như vậy,
chúng ta.
"Tôi hiểu, tôi hiểu!” Lục Tam Phong vội vàng nói: “Thế này đi, chúng ta kỷ một hợp đồng, mỗi sinh viên đến công ty tôi thực tập nửa năm, trong vòng nửa năm này sinh viên đó sẽ nhận được tiền lương, trong đó sẽ có ba trăm nghìn ra để trả lại cho trường
Cách làm này của Lục Tam