Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, đám đông cũng không tản đi, trái lại đều nhìn dáo dác về phía bên này, đầu tiên là một người dẫn chương trình bước lên làm nóng chương trình.
"Các bạn học xin dừng bước lại, chào mọi người, rất vui vì có thể gặp mặt mọi người ở một buổi lễ như ngày hôm nay, chúc mừng mọi người tốt nghiệp thuận lợi, tin rằng mọi người đều nghe trường học nói về chúng tôi, mọi người có thể đem ghế qua đây quay mặt về phía sân khấu này của chúng tôi"
"Xí nghiệp của các anh là xí nghiệp nhà nước hay xí nghiệp từ nhân?"
"Đúng vậy, đơn vị nào thế?"
“Có tiêu chuẩn gì không? Có yêu cầu điểm số không? Đi làm ở chỗ nào? Tiền lương là bao nhiêu?”
Bên dưới lần lượt từng vấn đề ùn ùn kéo đến, người dẫn chương trình hơi luống cuống, bèn nói: "Mọi người ngồi xuống trước đã, một lát nữa sẽ trả lời cho mọi người, hôm nay là một buổi trình bày, đồng thời cũng là một ngày hội tuyển dụng, chúng tôi đã mời đến một bậc thầy ước mơ cho mọi người, chỉ dẫn con đường tiếp theo cho cuộc đời của mọi người."
Người bên phía trường học giúp đỡ giữ gìn trật tự hiện trường, sau mười mấy phút bắt đầu trở nên im lặng, hơn hai phần ba người đều ở lại, những người rời khỏi cơ bản đều đã xác định được chỗ đi của mình, thậm chỉ có người cũng đã đi làm, quay về ngoài lấy bằng tốt nghiệp ra thì là tham gia một buổi lễ lớn.
“Như vậy tiếp theo, chúng ta hãy cùng nhiệt liệt vỗ tay chào mừng bậc thấy ước mơ, anh Lục Tam Phong, vỗ tay!”
Hiện trường vang lên vài tiếng vỗ tay lác đác, có vẻ như rất lơ là.
Lục Tam Phong vỗ vai giám đốc Ngưu một cái, nói với mấy người bên cạnh: “Nhìn cho kỹ nhé, học một chút!"
Nói xong sải bước đi về phía sân khẩu, vừa đi vừa vẫy tay chào hỏi.
“Chào mọi người, rất vui vì gặp được nhiều bạn học sinh học hành thành tài như vậy, sắp đi vào xã hội, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Lục Tam Phong, bây giờ có rất nhiều thân phận, là chủ tịch của tổ chức gây quỹ Thành Công, phó hội trưởng của hiệp hội phát triển thành thiếu niên, cố vấn phòng nghiên cứu các vấn đề nghề nghiệp xã hội của sinh viên đại học, đồng thời còn là thành viên dự bị của viện nghiên cứu khoa học hoàng gia Anh, nhưng thân phận quan trọng nhất là nghiên cứu viên về các vấn đề nghề nghiệp trong xã hội!
Giọng nói của Lục Tam Phong vang dội mạnh mẽ, mỗi một chữ đều cần răng nói, cả người toát lên sự phấn khích và sức sống không thể nói bằng lời!
Chỗ tốt của việc nói chuyện như vậy là, tạo thành một sự uy nghiêm đối với học sinh, bọn họ đối mặt với giọng điệu tiếp cận mệnh lệnh này không dám đưa ra quá nhiều câu hỏi, nhanh chóng làm hiện trường yên lặng lại.
Nhưng mà cũng có những câu hỏi xì xào nho nhỏ, vì sao nhìn trẻ như thế.
“Tôi từng đi qua rất nhiều nơi, từng nghiên cứu rất nhiều vấn đề, đổi với vấn đề mà đất nước chúng ta gặp phải, có nghiên cứu rất sâu sắc, các bạn học, hôm nay là ngày 8 tháng 9 năm 1992, các bạn ngồi ở đây chào đón lễ tốt nghiệp của các bạn, nhưng các bạn có biết vào ngày này một trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì không?"
“Năm 1892, năm Quang Tự mười tám, chúng ta đã bước vào thời buổi loạn lạc, bắt đầu dùng sức mạnh cải cách, sáu năm sau, cũng chính là năm Mậu Tuất 1898, sáu người anh hùng xả thân vì nước, Duy Tân biến pháp chính thức tuyên bố thất bại, vén lên bức màn lớn của lịch sử cận đại với biết bao sỉ nhục"
"Khoảng thời gian một trăm năm, trong dòng sông lịch sử nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, so sánh với những nhà yêu nước giàu lòng nhân ái của một trăm năm trước, các bạn rất hạnh phúc, các bạn có cơm ăn áo mặc, các bạn không trải qua chiến tranh, nhưng chúng ta có thể bình chân như vại sao?"
"Không có!!!
“Nhìn chung trên toàn thế giới, bố cục của thế giới vẫn chưa thay đổi, chỉ có điều thay đổi một chiến trường mà thôi, từ ngày xưa ném đầu lâu đổ máu nóng, đã trở thành cuộc chiến lớn về khoa học kỹ thuật như ngày nay, tôi từng đi qua rất nhiều đất nước, biết rõ người ở những đất nước đó nhìn chúng ta với cặp mắt như thế nào “
“Ở bên ngoài, khi nhắc về chúng ta, bọn họ đều bĩu môi khinh thường, thậm chí có người nói chúng ta kém cỏi, nói sản phẩm của chúng ta chất lượng kém, không có kỹ thuật, thậm chỉ nói chúng ta sẽ mãi mãi giảm chân ở tầng dưới chót, tôi kể cho mọi người nghe một chuyện có thật chính tôi đã từng trải qua."
“Ba năm trước tôi làm việc ở một công ty bên New York, đồng nghiệp của tôi đến từ khắp nơi trên thế giới, có đủ các loại màu da, một hôm nọ có một người phụ nữ đến từ trong nước, cô ấy dẫn theo một bé gái, muốn mở rộng kỹ thuật trong nước ra ngoài thế giới."
“Cuối cùng cấp trên của tôi không thèm liếc mắt nhìn đồ của cô ấy một cái nào, dứt khoát đập xấp tài liệu lên mặt cô ấy, dùng giọng điệu khinh thường nói liên tục NONONO, người phụ nữ băng qua đại dương đến này, đã xài hết tất cả tiền trong túi, thậm chí phải ngủ ngoài đường."
ấy muốn mở rộng kỹ thuật đến chỗ này, một người phụ nữ một thân một mình như cô ấy, tha hương nơi đất khách quê người, con gái của cô ấy đã hai ngày chưa được ăn cơm, ôm đùi của mẹ gọi, mẹ, mẹ, con bụng! Con đói bụng!”
“Người phụ nữ an ủi con mình, nói với cô bé đừng gọi lung tung, phải biết lễ phép, cô ấy nhặt lại tài liệu rớt dưới đất, muốn cầu xin ông ta cho cô ấy thêm một cơ hội, ai mà ngờ cấp trên của tôi lại trực tiếp dùng giày da dầm nát tay của cô ấy
"Tay người phụ nữ chảy máu rồng ròng, nhưng cô ấy không dám hét lên, chỉ sợ làm mích lòng ông ta, cô bé thì lồm cồm dưới đất gào khóc nói thả mẹ cháu ra, mẹ đang chảy máu, mẹ đang chảy máu
“Giọng nói vô cùng thảm thiết xót xa, cả tòa nhà đều nghe thấy nhưng bọn họ chỉ lạnh lùng nhìn, nói với người phụ nữ rằng cô không được, kỹ thuật của các người mãi mãi cũng không ra gì, trước mặt bọn tôi chỉ là đồ rác rưởi mà thôi!”
Giọng nói của Lục Tâm Phong bắt đầu trở nên kích động, đã đỏ cả mắt, cảm xúc của tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị ảnh hưởng, có bạn học nữ đỏ hoe cả viên mắt,
Có người lấy kính mắt xuống lau nước mắt, có người thì siết chặt nắm đấm, lồng ngực bức bối khó chịu.
"Cô bé mới bảy, tám tuổi, cô bé la