“Anh đến Đông Lưu làm gì thế?
Bạch Mai Hà hỏi.
“Tìm công việc.
“Thế anh đi cùng tôi đi, chị họ tôi ở đó kiếm tiền rất giỏi, cất được ngôi nhà ngói trong thôn đó.
Vốn dĩ tôi làm giáo viên trong thôn, nhưng bây giờ không làm nữa, tôi có thể giới thiệu cho anh."
Ảnh mắt của Bạch Mai Hà luôn dán chặt lên khuôn mặt của Lục Tam Phong, dường như khuôn mặt này đối với cô gái này có sức hấp dẫn
không thể nói ra được.
Còn Lục Tam Phong thì cứ nhìn người đàn ông đối diện, người đàn ông đó nhìn ra không ra được là bao nhiêu tuổi, khuôn mặt hơi gầy, có mũi khoảm, râu ria xồm xoàm, bộ đồ mặc trên người có hơi cũ, hai tay khoanh trước ngực, đứng nhìn xung quanh.
Ánh mắt của anh ta đối nhau với ánh mắt của Lục Tam Phong, sau đó thì anh ta cúi đầu xuống.
Tàu hỏa ầm ầm chạy về phía trước, trong toa hành khách tràn ngập giọng địa phương từ Nam tới Bắc, còn có mùi chân thổi.
Đối diện có một đôi vợ chồng già, nói là đến miền nam làm việc.
Bây giờ người đi miền nam làm việc không nhiều, hai người này nhìn có vẻ là hơn năm mươi tuổi, nhưng hỏi một lát mới biết thì ra mới bốn mươi tuổi.
“Những người nông dân hoa màu như chúng tôi, người có chút thô ráp.
Bà dì nhìn Lục Tam Phong cười cười, rồi hỏi: “Đi học à?”
“Tôi cũng đi làm công
“Cậu nhìn không giống người đi làm công, da mỏng thịt mềm, vừa nhìn là biết không giống rồi, ngược lại giống cậu chủ nhà giàu hơn."
Ông chủ nhìn sang Bạch Mai Hà cười nói.
"Cô cũng trắng nõn nề"
"Tôi dạy học, đến Đông Lưu làm việc, nghe chị họ tôi nói kiếm được nhiều tiền lắm.” Bạch Mai Hà cười lên, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt tràn đầy khao khát.
Nói chuyện với nhau thì thời gian trôi qua rất nhanh, hai vợ chồng đối diện nói chuyện huyền thuyền, một ông chủ bên cạnh lấy ra chai rượu trắng bán lẻ, uống vài ngum rồi cũng gia nhập vào cuộc nói chuyện.
Thời gian thấm thoát trôi, trời đã tối dần, Lục Tam Phong phát hiện có một điểm không đúng, đó chính là không nhìn thấy xe đẩy nhỏ phục vụ thức ăn trên tàu hỏa.
Lúc trước những chiếc xe đấy nhỏ này bán rất vui vẻ, nào là bánh mì, trái cây, chiều hôm nay lên tàu, từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy đầu.
"Đói rồi nhỉ? Ăn cơm đi!”
Bà dì đối diện lấy túi xách xuống, bắt đầu lục lại tìm, không lâu sau thì móc ra vài quả trứng gà luộc, rồi lại lấy ra hai cái bánh bao.
Người đàn ông bên cạnh cũng lấy xúc xích với bánh bao trong người ra rồi ăn, Lục Tam Phong nhìn một vòng, ai nấy cũng tự đem theo đồ ăn, có người ăn bánh ngô rau cải, còn có người ăn bánh.
Bạch Mai Hà móc trong túi ra một miếng bánh, quẹt một ít tương trên đó rồi hả miệng ăn nguyên miếng to.
Hình như cô ta nhìn thấy được sự khó khăn của Lục Tam Phong, cô ta hỏi: “Có phải anh không đem đồ ăn không? Tôi còn có vài miếng bánh nè."
"Không cần không cần đầu, toa ăn ở đâu?” Lục Tam Phong hỏi.
Chỉ câu nói này mà làm cho nhiều người nhìn về phía Lục Tam Phong, cặp vợ chồng đối diện nhìn Lục Tam Phong, người phụ nữ nhỏ tiếng nói:
“Chàng trai, đừng để lộ ra!”
Lục Tam Phong cũng cảm thấy không đúng, sao anh cảm thấy trên chiếc xe này ngoài mình ra thì những người xung quanh đều là kẻ trộm hết vậy chứ?
Cái cảm giác trống gà hóa cuốc khiến người ta cô cùng lo sợ.
"Không sao, tôi chỉ là ăn miếng cơm mà thôi.” Lục Tam Phong đứng lên đi về phía nhân viên phục vụ, hỏi vị trí toa ăn ở đâu.
Bây giờ có thể ăn bữa cơm trên tàu hỏa, có thể không tiện.
Một hộp cơm đơn giản, nhìn có vẻ là lấy từ bến xe, bỏ trong thùng xốp, dùng chăn bông đậy lên, bản cho Lục Tam Phong với giá ba nghìn! Lục Tarn Phong ăn qua loa vài miếng rồi ngồi trong toa ăn hút thuốc, nói chuyện với nhân viên phục vụ ở phía đối diện.
“Chàng trai, cậu cử ở trong toa ăn đi, toa hành khách kia của cậu không an ninh." Đối phương có ý tốt nhắc nhở anh.
“Tôi cũng cảm nhận ra được, ở đó có sự khác thường” Lục Tam Phong hút hơi thuốc rồi hỏi: “Rốt cuộc giường nằm này của chúng ta có không?”
"Không có, đầy ắp mà."
“Thế khi nào có thì nói với tôi một tiếng nhé." Lục Tam Phong đứng dậy, uống hết nước trước mặt, chuẩn bị
quay về tọa lại.
"Cậu quay về à? Không phải nói với cậu rồi sao, toa hành khách đó không an ninh?”
"Bọn họ muốn tiền hay muốn mạng?” Lục Tam Phong hỏi.
“Muốn tiền đó!”
“Tôi không thiếu tiền, còn nữa, rõ ràng anh biết đám người đó có trà tồn một vài kẻ trộm, mà anh lại không bắt?" Lục Tam Phong lắc lắc đầu, thở dài chuẩn bị quay về.
"Bắt? Chỉ sợ người ta không sao mà tôi bị đuổi việc rồi." Lục Tam Phong dừng bước chân lại, nhìn anh ta một cái, chúng ta không thể yêu cầu cái thời đại này hoàn hảo được.
Anh sải bước đi về phía toa của mình, chủ yếu là anh lo cho Bạch Mai Hà, lần đầu tiên cô ta ra ngoài, nhớ như bị người ta trộm tiền, thì sau khi xuống xe thì sống bằng cách nào chứ?
Về đến toa xe, Lục Tam Phong phát hiện mọi người đã ăn xong hết rồi, người đàn ông đối diện không thấy đầu nữa, Bạch Mai Hà nhìn Lục Tam Phong nói: "Ăn xong rồi à? Có mắc không?"
"Cũng được, ba nghìn! Bạch Hoa Mai trợn tròn mat, ảnh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, nói: "Mặc quả đi, tôi vẫn nên gặm bánh thì hơn
Đã tám giờ tối rồi, nhiệt độ trong toa bắt đầu hạ xuống, nhiều người lấy áo khoác ra, đắp lên người chuẩn bị chợp mắt.
Cặp vợ chồng đối diện nói về chuyện của con trai mình, họ lấy áo khoác từ trong túi xách ra, đột nhiên sắc mặt người phụ nữ thay đổi rõ rệt.
Bà ấy lấy một cái túi vải trong đó ra, sau khi mở ra thì trong đó lại là một lớp vải, mở lớp vải ra thì bên trong chỉ còn lại mấy chục nghìn tiền giấy.
“Mất tiền rồi! Sao tiền mất rồi?” Người phụ nữ không dám tin mà kêu hát lên.
“Tìm lại thử đi, sao lại mất chứ Đây là phí sinh hoạt của hai chúng ta đó!" Người đàn ông cũng bắt đầu sốt ruột.
Bên này rêu rao mất tiền, mọi người nghe thấy đều trở nên lo lắng, lập tức lấy túi của mình lại, xác nhận đồ của mình, không lâu sau thì nhân viên phục vụ đi đến.
“Mất tiền rồi, số tiền này là phí sinh hoạt của chúng tôi đấy!” Người phụ nữ nói mà nước mắt rơi lã chã
xuống.
“Chỉ còn lại mấy chục nghìn thôi, chúng tôi sống sao đây!” Người đàn ông nói với vẻ mặt đầy đau khổ.
"Tôi xem thử, đồ ở đầu,