Lục Tam Phong cầm lấy tay cô rồi nhìn ngắm, bàn tay không có mấy vết chai, từ kẽ móng tay có thể nhìn thấy một ít bụi phần còn bám lại.
Bạch Mai Hà sờ môi, yên lặng đưa mắt nhìn Lục Tam Phong rồi thấp giọng nói: "Sao thế?” “À..."
Lục Tam Phong trầm ngâm.
“Cậu ta muốn đùa giỡn lưu manh đấy, nắm tay cô thôi.
Một ông chủ bên cạnh trêu ghẹo nói.
"Hừ, đã trộm tiền rồi còn muốn trộm người, đề tiện thế!” Có người trầm giọng nói.
“Có thể thấy, năm nay mệnh cách của cô có thay đổi, đi xa không thuận, hơn nữa ở cũng không yên, người chị họ của cô cũng không chắc có thể giúp cô đâu.” Lục Tam Phong nói như thật.
"Hả?" Bạch Mai Hà ngây người rồi hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?” “Chị họ của cô làm gì vậy?” “Chị ấy làm nhân viên phục vụ, chăm sóc khách hàng, nếu chịu được vất vả thì cũng kiếm được không ít.
Lục Tam Phong khẽ gật đầu, nhân viên phục vụ có thể kiếm được kha khá, bây giờ Đông Lưu đang phát triển, mặc dù có tiền cũng chưa thể có được hộ khẩu thành phố, nhưng mà trong những thành phố lớn, những chuyện như vậy cũng càng lúc càng nhiều.
“Tài vận của tôi thì sao a?” Bạch Mai Hà thở dài khá là bất đắc dĩ: “Tôi cũng cảm giác chuyến đi này không dễ dàng gì, nếu không phải ba tôi nằm viện cần tiền thì tôi cũng không chạy đến đây.
“Ba cô sao vậy?” "Xương sống của ông không được tốt, vất vả lâu này rồi thành bệnh!” Bạch Mai Hà nghẹn ngào đáp.
Lục Tam Phong an ủi vài câu, ông chủ và dì ngồi đối diện nói về mấy phương thuốc cổ truyền, lúc về có thể thử xem sao, giờ cũng đã quá nửa đêm, xe lửa vẫn xập xình lao về phía trước, theo dự kiến thì hơn bốn giờ sáng sẽ đến ga, cho nên chuyến xe lửa tối nay trông rất bình thường.
Vừa nãy nghe tiếp viên nói, có lẽ phải bảy giờ sáng mai mới có thể tới nơi.
Mặc dù mấy người đều phấn khích nhưng khó mà chịu nổi, họ dựa vào ghế, hai mí mắt như nhíu lại, Lục Tam Phong an ủi Bạch Mai Hà vài câu rồi cũng ngáp dài một cái.
Người đàn ông ngồi chếch đối diện không thấy quay lại nữa, có lẽ sẽ không quay về khoang tàu này nữa rồi, ông chủ đối diện cũng đứng lên, nói: "Chàng trai à, hút điếu thuốc không?"
Lục Tam Phong gật đầu đứng lên, đi đến chỗ nối giữa hai toa, ông chủ nhỏ đưa một điều thuốc lá, Lục Tam Phong châm lửa hít một hơi, cay xè đến mức ho thành tiếng, anh nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
"Chàng trai à, trông cậu không giống như người bình thường nhỉ?" “Gì mà không bình thường? Trên đời này ai cũng là người bình thường cả thôi!" Lục Tam Phong thuận miệng đáp.
“Tiền của bọn tôi bị trộm mất, xuống tàu cũng không biết đi đâu, mấy kẻ làm khó dễ cậu kia là kẻ trộm đấy sao?” “Đúng vậy, một nhóm khách.
"Cậu cũng là một tên trộm khách à?"
Lục Tam Phong không nói gì mà nhìn chăm chăm ông chủ nọ từ trên xuống dưới, đối phương bị anh nhìn đến mức không được tự nhiên, ông ta nở nụ cười, nói: “Tôi bị trộm tiền nên nghi ngờ ấy mà, cậu đừng để ý.
“Chú à, ông làm nghề gì vậy?” “Ở công trường có việc gì thì làm cả, vặn thép, trộn xi măng, quét vôi, làm thợ đụng đó mà." Người nọ hút thuốc rồi nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng đục.
“Tôi xem tay cho ông thử.
Lục Tam Phong nói xong thì cầm lấy tay của ông ta, giữa ngón trỏ có vết chai rất dày, ngón giữa cũng có nhưng không dày như vậy, bàn tay sạch sẽ gần giống như Bạch Mai Hà.
Ông chủ nọ nhìn chằm chằm Lục Tam Phong rồi nói: “Sao thế?" “Chú à, tay chú không làm việc nhiều lắm, chủ đi Thiên Môn không phải để bán sức lao động.
Lục Tam Phong có thể cảm giác được, khi mình nhắc đến hai chữ Thiên Môn, tay của người kia run lên một cái rõ ràng.
“Đoán mệnh thì chú ý đạo hạnh, cậu còn trẻ như vậy, đạo hành còn nông lắm.” Ông chú rụt tay lại.
Lục Tam Phong tựa vào thành toa tàu, hít một hơi thuốc, nhìn ông ta rồi trầm giọng nói: “Tôi lớn như vậy rồi lần đầu tiên làm trộm đấy.
Ánh mắt ông ta thoáng nghi ngờ, chỉ sau một chốc bỗng trở nên dữ tợn, ông quát lên: “Quả nhiên là cậu trộm tiền, đưa tiền của tôi đây.” “Cũng lần đầu tiên tôi biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, chuyện khác thì tôi không quan tâm, đưa ví tiền của Bạch Mai Hà đây” Ánh mắt Lục Tam Phong nhìn ông ta sáng quắc.
“Cậu nói tôi ăn trộm à? Tôi là người đi làm chân chính, cậu là nghi ngờ tôi ăn trộm?” "Nhưng ông không phải là công nhận công trường, tôi cũng từng nghe người ta đồn về cái nghề ăn trộm này rồi, chuyện của mấy người thì tôi không quan tâm, nhưng một cô gái nhỏ mà cũng bị trộm tiền thì còn gì là đạo nghĩa nữa hả?” Lục Tam Phong trầm giọng nói: "Cái tên mặc áo da cũ kia mặc rất nhiều, cách một lúc hắn ta lại phải đi WC, ném tang vật từ cửa sổ ra ngoài, dọc đường có chốt nên không sợ kiểm tra, còn mấy người thì sao?”
Sắc mặt ông chủ nọ biến đổi hoàn toàn, vung tay về phía cổ Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong đã sớm đề phòng ông ta rồi, một tay anh giữ lấy áo len che trước cổ, một sợi chỉ mỏng xuyên qua quần áo rồi bị lớp áo len bên trong chặn lại.
“Ôi chà, nhất phải Đông Phương Bất Bại à?" Lục Tam Phong cười lạnh, nói: "Luyện không ít năm nhỉ, ngoài cái trò sợi chỉ này, ở tuổi của ông, ông nghĩ mình đánh thắng tôi được à?” “Hai người đang làm gì vậy?” Bạch Mai Hà đi tới nhìn hai người rồi hỏi.
Ông chủ nọ khôi phục lại nụ cười hòa ái dễ gần, đưa tay vỗ vỗ quần áo của Lục Tam Phong: "Áo của cậu ta bị rách." “Quần áo vừa mới mua mà, tiếc thể." Bạch Mai Hà nói xong thì đi vào phòng vệ sinh.
“Không ngờ cậu cũng đi vào con đường này.
“Tôi không phải kẻ trộm" “Cậu biết nhiều chuyện như thế mà không phải là trộm nữa à? Cô gái kia là đồng bọn của cậu chứ gì? Mọi người đều dựa vào khả năng của mình, cậu đừng đập bát cơm của tôi, tôi là giang hồ Đồng Lưu đấy.” Ông chủ nọ nói xong thì trợn mắt dữ tợn nhìn Lục Tam Phong, ném tàn thuốc xuống đất rồi đi về.
Lục Tam Phong lác người,