Bởi vậy mới nói, mỗi người có một cách nhìn riêng, bây giờ trộm cướp cũng ngang ngược vô cùng, có thể so sánh với thời cướp giật như bay giữa thành phố đầu những năm 2000.
Mỗi người có một địa bạn riêng, thỉnh thoảng cũng có lần liên hệ, thậm chí là thành lập công ty, công ty của mấy tên trộm không phải không có lửa thì sẽ có khỏi.
Nhất thời tin tức tìm hiểu về Lục Tam Phong càng lúc càng nhiều.
Ở tòa thị chính, sáng nay tổ chức một hội nghị liên quan đến việc kêu gọi đầu tư, trong buổi họp, bí thư Hà Gia Nhạc làm chủ tọa, đẩy nhanh việc phát triển vào khu xí nghiệp công nghệ, hấp dẫn các doanh nghiệp ưu tú trong toàn quốc.
Đồng thời, phải tập trung nâng cao quản lý trị an, đảm bảo cho sự phát triển an toàn của xí nghiệp, phải đồng bộ thật tốt, hiện tại họ bắt đầu lấy kinh tế làm chủ, khi kinh tế phát triển rồi thì dân sinh sẽ trở nên tốt hơn, mọi chuyện mới tốt được.
Với ý kiến chỉ đạo mới nhất, đi xuyên tới thực tế mấy năm sau, dồn toàn lực đẩy mạnh cải cách, tăng các cơ quan cơ sở giải quyết vấn đề, vừa là phục vụ cho xí nghiệp, vừa là phục vụ dân sinh.
“Các đồng chí, đây là trận chiến quan trọng của Đông Lưu, chúng ta thấy những đặc khu kinh tế khai thác ở Thành Minh, Ninh Giang, Sản Đầu không phát triển là bao, mấy năm trước Đông Lưu còn là một huyện, giờ được nâng lên làm thành phố, đây chính là hy vọng để vươn cao, tạo nên kỳ tích.
Hà Gia Nhạc nhìn quanh hội trường một thoáng, ông mạnh mẽ nói: “Nơi có nhiều nguồn vay nợ nhất chính là con đường phát triển lớn nhất, chúng ta mượn 3000 tỷ, tỉnh cho mượn 3000 tỷ, tài chính quốc gia cho 1500 tỷ, xây dựng nên khu công nghiệp hiện tại, nhất định phải khiến nó phát sáng rực rỡ, nếu ai ngăn cản cũng có nghĩa là địch của hơn một triệu người dân Đông Lưu
Trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Vị trí thứ tư có một người đàn ông trung niên trông khá là tao nhã, ông ta đeo một chiếc kính gọng vàng, khẽ vô tay, chưa được hai lần đã để xuống, người bên cạnh đưa cùi chỏ đẩy ông ta một cái như đang nhắc nhở điều gì.
Sau khi hội nghị kết thúc, Hà Gia Nhạc gọi mấy phó thị trưởng tới phòng họp nhỏ: "Thủy Hoàn nói sao? Xí nghiệp này cũng được lắm, lần trước tôi đi công tác trong tỉnh còn nghe nhắc đến xí nghiệp này.
“Theo hẹn trước thì chiều nay chủ tịch Lục Tam Phong của Thủy Hoàn sẽ tới." Một phó thị trưởng hỏi đầu khổ sở đáp: "Bí thư Hà, trước đó điều kiện đưa cho Thủy Hoàn quá cao thì phải, phó thị trưởng Lưu ở Thành Minh gọi điện sang phản đối, nói chúng ta cướp người đấy “Giờ xí nghiệp quý giá như thế nào, cướp được ai thì cướp thôi." Hà Gia Nhạc liếc nhìn tập tài liệu trước mặt rồi nói: “Đúng là hơi cao, nhưng cũng sắp lừa được rồi.
Lừa được?
Mấy người ngồi đó hai mặt nhìn nhau, làm vậy hình như không hay lắm.
Hà Gia Nhạc nhìn mấy người họ rồi khẽ cười mấy tiếng: Trước đây khi tôi làm tổng giám đốc xí nghiệp quốc doanh từng tiếp xúc không ít thương nhân, những người này đều gian xảo lừa bịp, không có việc gì họ không làm, còn mấy xí nghiệp phát triển tốt, nhiều người tranh cướp, trước hết phải tách họ khỏi những thành phố khách rồi từ từ bàn lại, những điều kiện đó cũng không hẳn là lừa đảo gì, nhưng nếu nhường hết thì không ổn lắm.
Bên ngoài phòng họp, trong bãi đỗ xe, một người đàn ông mang kính gọng vàng đứng bên cạnh xe hút thuốc, một người đàn ông khách tầm năm mưới tuổi đi tới, mở lời: "Cậu Triệu à, đừng khó chịu như thế, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy mà." “Tôi không có tư cách để khó chịu nữa sao, tôi là cái gì hả?” Triệu Kỳ khẽ gắn giọng, đầy vẻ không cam lòng.
“Cậu xem đi, tâm trạng sao thế?" "Không có tâm trạng gì, cũng không dám có, cử để Hà Gia Nhạc tự chơi một mình đi, tôi xem thử khu công nghệ hơn 9 nghìn tỷ này ông ta sẽ kết thúc thế nào?” Triệu Kỳ mở cửa xe ra ngồi vào.
Người nọ nhìn chiếc xe đi ra, thở dài một tiếng.
Lục Tam Phong ngủ một giấc tỉnh lại đã một rưỡi trưa, anh xuống giường xoay người chậm rãi, cuối cùng cũng có tinh thần hơn, đi ra ngoài ăn bữa cơm, gọi Diệp Vô Thanh với mấy người khác vào phòng họp.
“Khu công nghiệp này không chỉ đơn giản là mấy nhà máy, họ định xây dựng một khu theo quy hoạch, tương lai sẽ tập trung hai triệu nhân khẩu, xây dựng nhà xưởng, ổn định cuộc sống, hành chính, là để làm chủ thể khu vực này, giờ họ đang kiến thiết khu vực này chính là công trình đồng bộ đấy."
Lục Tam Phong liếc nhìn bản đồ chỉ mấy con đường lớn mới tinh, đường sắt cũng thông sang đó, vận chuyển hàng hóa sẽ vô cùng thuận tiện, một số xí nghiệp quốc doanh quan trọng đã tham gia, có điện lực, thông tin, cung cấp nước, vân vân.
"Những điều kiện trước đó có thể đồng ý không?” Lục Tam Phong nhìn bản đồ quy hoặc có vẻ không tin tưởng.
“À.” Diệp Vô Thanh trầm ngâm một tiếng, sau đó đáp: “Phó thị trưởng nói là được, nhưng điều kiện tiên quyết phải gọi anh đến đã, rồi bàn bạc với anh.
“Bàn bạc với ai không giống nhau à? Cho anh đại diện công ty rồi, sao phải gọi tôi đến nữa.” Lục Tam Phong vừa nghĩ đến những vất vả khi đi tàu tới đây, trong lòng vẫn còn tức.
“Có lẽ họ cảm thấy như vậy không có thành ý à!” “Được rồi, tới cũng tới rồi, gặp một lần vậy, chuẩn bị một bộ âu phục cho tôi, xe cũng chuẩn bị cần thận." Lục Tam Phong đứng dậy chuẩn bị quay ve phòng, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, anh quay lại hỏi: “Cô gái kia ăn cơm chưa?” “Ăn trong phòng khách sạn rồi a!”
Lục Tam Phong không lên tiếng mà đi thẳng, bây giờ anh không rảnh, trước tiên phải đàm phán xong đã, hơn nữa Bạch Mai Hà cũng không biết mình nên đi nơi nào, ở thêm vài ngày nữa cũng được.
Bạch Mai Hà ngồi trên ghế salon, trên ti vi đang chiều một chương trình, cô cũng không có lòng dạ nào mà xem, trong đầu còn đang hồi tưởng đến bữa cơm trưa, cô đã tận mắt nhìn thấy giá thực đơn, một món chín ngàn, cô ăn hai món và hai bát cơm tẻ.
Lớn vậy rồi nhưng cô chưa từng được ăn ngon như thế, cho tới tận bây giờ cô vẫn cảm giác được cơm nước trôi qua cuống họng, hơn nửa ngày, cảm giác chấn động quá đột ngột, giống như một người bỗng bước vào nhà giàu “Nếu ba mẹ được ở đây một ngày thì tốt quá.
Bạch Mai Hà nhìn quanh đầy mong đợi, so với căn nhà trệt