Lục Tam Phong nhìn về phía bên cạnh Diệp Vô Thanh, đối phương thẳng lắc đầu, hơn nữa hiển nhiên Thái tử Huy không biết Diệp Vô Thanh! “Anh đừng đố, thuộc hạ tôi là ai, tên gọi là gì, chức vị gì, làm chuyện gì, nói cụ thể rõ ràng đi.” Lục Tam Phong hỏi anh ta.
“Xem ra tổng giám đốc Lục là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ rồi, vốn còn muốn cho anh vài phần mặt mũi, dù sao anh cũng có chút danh tiếng nhỏ, tôi nói cho anh một chút, trên xe lửa" Thái tử Huy nói với Lục Tam Phong: "Còn muốn tôi nói à?”
Trên xe lửa?
Lục Tam Phong nhìn anh ta nói: “Trên xe lửa làm sao?”
Vẻ mặt Thái tử Huy không thú vị nở nụ cười, vốn tưởng sẽ không tốn nhiều công sức nói chuyện với Lục Tam Phong, không ngờ đối phương lại chết cũng không thừa nhận.
“Tổng giám đốc là tài năng trẻ trong giới kinh doanh, không ngờ lại thành thủ lĩnh của bọn trộm, vì văn này, mà ngay cả mặt mũi anh cũng không cần, thuộc hạ của anh đã lấy thứ không nên lấy, trả lại đây” Thái tử Huy âm trầm nhìn chằm chăm Lục Tam Phong nói.
Hai tên trộm trên trên xe lửa?
Lục Tam Phong cảm thấy chính bị oan! “Hai người kia tôi không biết, thiếu chút nữa tôi trở thành người bị hại, bọn họ trộm đồ thì liên quan gì đến tôi? Hơn nữa, tôi thiếu tiền à?” Lục Tam Phong giải thích: “Bọn họ trộm tiền, ngay cả một phần nhỏ giá trị của tôi cũng không đủ, loại chuyện như vậy dùng đầu óc một chút là biết.” “Anh nói ai không có đầu óc?”
Bốn, năm người ngồi không bên cạnh đập mạnh cái bàn một cái, cả bọn đều đứng lên.
Thái tử Huy ngồi ở trên ghế sa lon lạnh lùng nhìn Lục Tam Phong, anh ta khoát tay với đàn em ở bên cạnh, ý bảo bọn họ ngồi xuống, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lục, anh chơi như thế này thật nhàm chán, anh dám làm không dám chịu, tổng giám đốc Kha ngăn cản anh, anh tìm tổng giám đốc Kha ấy, anh chọc vào người khác để làm gì? Nhất là người anh không chọc nổi, hà tất phải cản đao thay người khác? “Ai?” Lục Tam Phong nghe mà lơ ngơ, đối phương vẫn không chịu nói toạc ra, nghe hồi lâu, hình như chuyện có liên quan đến linh kiện Vạn Quỳnh, anh nói: “Anh có thể nói cho rõ ràng không? Tôi chưa có ý tứ cạnh tranh cùng linh kiện Vạn Quỳnh, tôi sẽ rời đi trong hai ngày này.
“Anh không được đi!!!”
Ảnh mắt Thái tử Huy ác liệt, giọng nói của anh ta tăng thêm vài đêxiben.
“Không giao đồ ra, anh phải chết ở nơi này.
"Rốt cuộc là thứ gì?” Lục Tam Phong nổi giận, đây không phải là đùa giỡn anh à? Cả người anh nổi giận dựng lên, chợt đạp một cước lên bàn quát lên: “Có phải anh đùa bỡn tôi không? Anh nói xem, là vật gì vậy, hôm nay anh không nói cho tôi biết, tôi không để yên cho anh, nói ai là trộm?” “Anh làm cái gì vậy?” “Gây chuyện?” “Thử đi chuyển một lần xem!”
Bốn năm người đứng lên, rống giận nổi gân xanh, dùng tay chỉ Lục Tam Phong, như thể một giây tiếp theo họ sẽ ra tay.
Những người khác đang uống nước trái cây trong quán thấy tình hình này thì nhìn lại đây, người phục vụ muốn tới đây khuyên bọn họ nói nhỏ một chút, thế nhưng lửa bốc mạnh như vậy, làm phục vụ không dám qua đây, chỉ biết đứng ở đó trù trừ không tiến lên.
Thái tử Huy bị hỏi tới mức bối rối, anh ta cũng không biết là vật gì, tổng giám đốc Kha chỉ nói cho anh ta biết, vật này vô cùng quan trọng, chơi đùa với mạng cũng phải lấy về.
“Anh tự mình biết “Tao biết cái đkm? Thật sự coi ông đây dễ bắt nạt à? Dùng một tội danh không có chứng có chụp lên đầu tao? Ông đây không ăn của mày, tao đã nói rồi, tạo không muốn tham dự giai đoạn đầu của khu công nghiệp, quay lại nói với Kha Bình Vân!” Lục Tam Phong quát lên.
“Thuộc hạ của anh trộm vật gì, anh đi mà hỏi, chính anh chỉ đạo, anh còn không biết à?”
Lục Tam Phong đường đường là chủ tịch một doanh nghiệp, đi đến đâu mà không được người ta tôn kính, bây giờ bị đối phương gán ghép là kẻ ăn trộm, trong lòng anh đã căm tức vạn phần.
Từ kẻ trộm là từ ngữ cực kỳ xúc phạm.
Huống chi khi gọi tỷ phú là kẻ trộm, còn là cái loại trộm trên xe lửa kia, đúng là hoang đường đến tột cùng!
Lục Tam Phong cảm thấy ngực mình khó thở, đặc biệt nghẹn, hai đời này, anh chưa bao giờ phải chịu loại oan ức như thế này, anh túm lấy quần áo của Thái tử Huy.
“Làm cái gì vậy?” “Ra tay ở nơi này đúng không?”
Bốn năm đàn em đã cầm cốc trên bàn lên, mấy người Diệp Vô Thanh vội vàng cản lại, hai bên không ngừng xô đẩy.
“Mày nói tao là trộm, tao hỏi mày trộm gì, mày lại không nói được!” Lục Tam Phong cằn rằng nghiến lợi nói.
“Đi hỏi thuộc hạ của anh ấy, tổng giám đốc Kha luôn nói anh là trộm” Thái tử Huy nhìn chăm chằm Lục Tam Phong nói.
“Kha Bình Vân nói tao là trộm, tao là trộm luôn, đúng không? Con mẹ nó, tạo không có ý gì đối với cái nhà máy kia, còn không xong à? Còn bắt nạt người như vậy à? Muốn chơi đúng không? Ông đây chơi với mày, bảo Kha Bình Vẫn chờ cho tạo, ra đây phân cao thấp, quyết sống chết, dù sao tạo rời đi cũng sẽ giết chết tao, vậy cứ từ từ chơi di!"
Lục Tam Phong nói xong trực tiếp ném Thái tử Huy lên ghế sa lon, rồi sải bước đi về phía thang máy, mấy người Diệp Vô Thanh vội vàng đi theo.
Thái tử Huy chỉnh sửa quần áo một chút rồi đứng lên đi xuống lầu.
Hiện tại về cơ bản Lục Tam Phong đã biết rõ ràng một chuyện, hai tên trộm đồ trên xe lửa có liên quan đến Kha Bình Vân, bọn họ tìm hiểu nguồn gốc rồi tìm tới người mình.
“Tôi tìm Hà Gia Nhạc!” Lục Tam Phong gọi điện thoại cho thư ký của Hà Gia Nhạc.
Mấy phút sau bên kia đầu dây điện thoại truyền đến giọng nói của Hà Gia Nhạc: "Tông giám đốc Lục, có phải có tin mừng gì muốn báo cho tôi hay không?" “Người gọi điện thoại uy hiếp tôi là người của Kha Bình Vân, công ty điện tử Thủy Hoàn có thể tham gia vào, điều kiện đầu tiên là chuyện ông đã đồng ý, tham gia tùy theo thời gian chúng tôi quy định, không được kéo dài.” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
“Chuyện này thì chắc chắn rồi, chỉ cần công ty điện tử Thủy Hoàn có thể đến, tôi nói chuyện chắc chắn giữ lời, người uy hiếp cậu, tôi sẽ báo với công an đi thăm dò, cụ thể là vì chuyện gì vậy?”
Lục Tam Phong đơn giản kể lại một lượt mọi chuyện, còn một phần là do anh phán đoán, sau khi nói xong, cả hai người đều sững sờ.
Đúng dịp!
Chuyện này cũng thật đúng dịp! “Cụ thể thì trộm hay không trộm, trộm mất thứ gì, tìm được người rồi nói tiếp, hai tên đó có dáng vẻ như thế nào, đến lúc đó