Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Kha Bình Vân thật sự không tìm thấy hai người này, hai người này giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, ông ta quy hết lý do không tìm thấy cho Lục Tam Phong, cho rằng là anh đã giấu bọn họ đi rồi.
"Tổng giám đốc Lục, nói như vậy không hay chút nào cả." Kha Bình Vân gõ tro bụi trên xì gà, ngồi thẳng người nói: "Hoặc là giao người ra đây, hoặc là giao sổ sách ra đây, nếu không anh sẽ phải tự gánh lấy hậu quả."
Mấy người Thái Tử Huy bước lên mấy bước, người đàn ông mặc áo khoác da cũ nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, ánh mắt hung ác, trên xe lửa đã muốn cho Lục Tam Phong một trận, không ngờ xuống xe lửa vẫn có cơ hội.
Lục Tam Phong cảm thận được độ
ấm trong chậu nước đang dần dần hạ thấp, nhìn tình huống ở đây, anh nói: "Nếu tổng giám đốc Kha muốn ra tay thì cứ việc, hôm nay tôi đến đây đã chuẩn bị tốt tâm lí chui vào hang cọp, chẳng qua không muốn mang lên cái danh trộm cướp, càng muốn hiểu rõ ngọn nguồn hơn, nhưng tôi cũng hy vọng ông có thể hiểu được, tôi không phải người dễ chọc vào."
"Ha ha ha? Một kẻ bên ngoài như cậu mà còn không biết trời cao đất dày ở địa bàn của tôi, sáng ngày mai cho cậu đi báo cảnh sát, cậu có chứng cứ không?" Kha Bình Vân vuốt đầu, âm trầm nói: "Ngoan ngoãn chút, sổ sách ở đâu?"
"Tôi nói lần cuối cùng, không có SỔ sách gì cả!" Ngữ khí của Lục Tam Phong đã có thêm vài phần căm tức.
Kha Bình Vân đứng bật dậy, lầm lấy một chai rượu đỏ đập xuống bàn, rầm một tiếng, chai rượu vỡ đôi, ông ta cầm chai rượu chỉ vào Lục Tam Phong, quát: "Mẹ nó mày thấy ông đây không dám làm gì, cho mày mặt mũi quá rồi có phải không? Nói cho mày biết, mày không lấy sổ sách ra thì ngày mai mày sẽ được khiêng ra ngoài đấy."
"Tôi đi ra ngoài bằng cách nào không phải là chuyện ông có thể quyết định được.
Tôi đến đây không phải để trở thành thịt bò, mặc cho cái dao là ông thích cắt thế nào thì cắt, ông tám lạng thì tôi cũng nửa cân." Lục Tam Phong nhìn ông ta.
Thái Tử Huy tiến lên hai bước, nắm lấy quần áo Lục Tam Phong, mấy người áo da cũng tiến lên, nếu Lục Tam Phong bị kéo đi thì chắc chắn sẽ bị đánh cho môt trận.
Mấy ngày nay Kha Bình Vân đã bị ép đến sắp điên rồi, một ngày tìm không thấy sổ sách thì hai tư giờ không giờ nào ông ta được yên ổn.
Nhưng chưa kịp kéo Lục Tam Phong đi, bỗng nhiên có người mở cửa phòng ra, một người đột nhiên lao vào, mệt đến không kịp thở: "Tổng...!Tổng giám đốc Lương, công an đến bắt người."
"Cái gì?" Thái Tử Huy lập tức thả Lục Tam Phong ra, quay đầu nói: "Vì sao lại bắt người? Cậu nói cho họ biết chúng ta là..."
"Nên nói đều nói, nhưng có người nói hôm nay dù là ông Trời cũng phải bị bắt, những người buổi sáng được thả lúc này đều đã bị bắt lại, các anh em đều rất luống cuống!"
Kha Bình Vân nhìn Lục Tam Phong, anh ngồi vững vàng ở đó, trên mặt không có chút kích động, giống như đã tính kỹ càng từ trước, cộng thêm những chuyện này đang xảy ra lúc này.
Ông ta lập tức cảm thấy đây là do Lục Tam Phong sắp xếp trước, cho dù cậu ta không thể làm được những người đứng sau lưng cậu ta có thể làm được.
Lại nghĩ đến lời đến đây làm thịt bò của anh vừa rồi, Kha Bình Vân suy nghĩ, luôn cảm thấy hận mình không thể tự đánh anh, giây sau mình liền lập tức bị båt.
Thì ra anh đến đây để câu cá!
Lục Tam Phong thật không ngờ chỉ vài người bị bắt mà tâm lý Kha Bình Vân lại trở nên phức tạp như vậy, trường hợp này anh gặp nhiều rồi, trước khi đến cũng chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đánh.
Nếu thật sự bị đánh anh cũng không thể nào chạy được, bây giờ Hà Gia Nhạc đang phát điên muốn tìm anh để cho anh một trận, đây không phải đâm vào họng súng thì là gì? Mời đọc truyện trên truyen99.vip
"Không có việc gì, phối hợp với bọn họ, đi thôi." Kha Bình Vân dặn dò.
"A?" Người đàn ông không nghĩ tới lại nhận được câu trả lời như vậy, cái anh ta muốn chính là tổng giám đốc Kha gọi điện thoại cho bên kia, bèn khó xử nói: "Tổng giám đốc Kha, hay là ông gọi điện thoại đi?"
"Gọi điện thoại cái gì? Cút!"
Kha Bình Vân tức giận mắng hai tiếng, hai ngày nay ông ta gọi điện thoại đi chỉ nghe mắng, chút chuyện này còn gọi điện thoại cho người ta, đây không phải đơn thuần tìm mắng sao?
Người đàn ông lui ra ngoài, Kha Bình Vân nhìn về phía Lục Tam Phong, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi, trên mặt mang nụ cười, đặc biệt hòa ái dễ gần, ném chai rượu vỡ vào thùng rác, nói: "Để tổng giám đốc Lục chê cười rồi."
Lục Tam Phong thấy ông ta thay đổi lớn như vậy, trong lòng có chút buồn bực, tuy nhiên cũng đoán được là có liên quan đến việc cảnh sát đến đây.
"Tổng giám đốc Kha, tôi nói một lần cuối cùng, tôi không quen biết hai người kia, sổ sách ông cần cũng không ở trong tay tôi.
Nếu ông muốn xuống tay với tôi thì sợ rằng cuối cùng chỉ là lấy giỏ trúc múc nước mà thôi, công dã tràng." Lục Tam Phong nâng chân lên, nhân viên lập tức lau chân cho anh.
"Tôi đã hiểu rồi, đều là trước lạ sau quen, tôi cũng đã nhìn ra cậu Lục là người bạn rất đáng kết giao, hôm nay tôi làm ông chủ, để tôi