Trong phòng 608, Bạch Mai Hà đang ngồi trên giường, tâm trạng loạn thành một đống, lúc đi vào quán rượu, cô ta đã nhìn thấy những cảnh tượng như là phú quý, xa hoa, hoang đường.
Tất cả những điều đó dường như đều đang kích thích tâm trí cô ấy, thậm trí tam quan của cô ấy cũng có phần thay đổi.
Nhất là sau khi nhìn thấy chị họ, cô ấy càng hiểu rõ chị họ muốn giới thiệu cho mình công việc gì.
Bên trong miệng của họ hàng, chị họ là một người rất thành công, trở về mở xe lớn xe nhỏ, ăn mặc còn vô cùng phong cách, ở trong thành phố thì đảm đương vị trí giám đốc, nói là quản lý nhà hàng.
Giờ phút này cô ấy cũng đã hiểu rõ, chị họ đúng là làm quản lý thật nhưng chỉ là không phải là quản lí nhà hàng mà thôi.
Cửa phòng được mở ra, cả người Bạch Mai Hà bất chợt run lên, giật nảy mình, lúc nhìn thấy là chị họ của mình thì tâm trạng cũng ổn định lại đôi chút, hỏi: "Chị, chị làm xong chưa?"
"Còn chưa đâu, dành ra chút thời gian ghé thăm em một lát thôi." Quản lý Bạch tiện tay đóng cửa lại, nhìn cô em gái này một chút, tướng mạo của cô ta không tệ, nếu trang điểm thêm một chút có lẽ còn xinh đẹp hơn chính mình, từ trong túi áo cô ta móc ra một điều thuốc, đốt lên rồi phun ra một vòng sương mù.
"Chị, lúc trên xe lửa em gặp tên trộm, tiền đều mất hết, ngay cả điện thoại cũng bị trộm mất, may mắn em đã gặp được...."
"Đừng nói với tôi những lời này, ba em thế nào rồi?" Quản lý Bạch cắt đứt lời cô ấy nói.
"Ba vẫn còn nằm trong bệnh viện, bệnh viện trong huyện nói phải chuyển lên bệnh viện thành phố phẫu thuật, trong nhà lúa gạo cũng đã bán hết nhưng vẫn còn thiếu sáu triệu.
Nếu ba em bị liệt thì đầu xuân sang năm sau có thể lo liệu được, em của em còn nhỏ..."
Bạch Mai Hà vừa nói vừa khóc, quá khó khăn, cái nhà này thật sự chỉ có bốn bức tường chắn gió, ba là trụ cột chính trong nhà, một khi ba ngã xuống thì cả nhà bốn miệng ăn đều không còn phương pháp nào khác.
Quản lý Bạch nhìn dáng vẻ này của cô ấy thì thở dài, mở miệng nói: "Chuyện chị có thể giúp em cũng không nhiều, tình huống nơi này em cũng nhìn thấy đó, tại nơi này loại không lời nói giống như nhân viên phục vụ, một tháng cũng chỉ gom được khoảng ba trăm nghìn, đến các loại ăn mặc các kiểu để tiếp đãi quan khách có thể coi như là công chúa thì nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai triệu mốt tới hai triệu tư thôi!"
Bạch Mai Hà thẳng thừng lắc đầu, cô ấy làm không được.
"Mạng của em tốt, bây giờ có cơ hội đang bày ra trước mặt em, lúc em ở trên xe lửa nhận biết Tổng giám đốc Lục, người đó rất có tiền, nhìn ra được anh ta cũng có rất tốt với em, em tiếp tục ở bên cạnh anh ta, tốt nhất là trở thành người bên cạnh thân thiết với anh ta, nghe ngóng thêm nhiều chuyện về bọn họ, nói lại nội dung của bọn cho chị nghe, hoặc tốt nhất là em cố gắng vào được phòng của anh ta, tìm kiếm giúp bộn chị một chút đồ."
"Sau khi làm xong những chuyện này, tiền thưởng cho em không ít hơn ba trăm ngàn đâu, thậm chí lên đến ba mươi triệu cũng không thành vấn đề, em hiểu ý chị không?"
"Nhiều như vậy sao?" Hai mắt Bạch Mai Hà bắt đầu phóng lớn, con số này đối với cô ta mà nói là quá lớn, quá mức rung động, căn bản là cô hoàn toàn không có sức chống cự.
"Đúng! Em muốn ở lại trong thành phố chứ?" Quản lý Bạch trầm giọng nói:
"Cơ hội này, nghìn năm mới có một thuở đấy!"
Nói cô ta không động tâm là giả, mấy ngày nay cuộc sống sinh hoạt trong thành phố nhộn nhịp hiện rõ sự chênh lệch với cuộc sống thôn quê lúc trước, cô gái nào lại không thích cuộc sống cao cấp một chút.
Nếu trực tiếp đi làm ở chỗ này, cô ấy thật sự không có cách nào chấp nhận nổi, nhưng đi theo bên cạnh Lục Tam Phong thì cô ấy vô cùng nguyện ý.
"Mai Hà, gương mặt của em không xấu, tuổi tác của Tổng giám đốc Lục cũng không lớn, chị nói cho em rõ một chuyện, giá trị bản thân của anh ta chính là tổng giám đốc.
Với cái tuổi này còn có gương mặt, dáng người đó, thật sự là cả nước không tìm ra được người thứ hai, đây chính là cơ hội tốt cho em."
Quản lý Bạch cũng không nói rõ chuyện Lục Tam Phong đã kết hôn cho Bạch Mai Hà nghe, cô ta đương nhiên biết, loại người non nớt như một tờ giấy trắng giống Bạch Mai Hà thì trước mặt Lục Tam Phong căn bản là không đáng được chú ý tới, người ta cũng sẽ không vì cô ta mà ly hôn với vợ của mình đâu.
Chỉ là muốn cho cô ta một cái suy nghĩ, mơ mộng chút mà thôi.
Hơi thở của Bạch Mai Hà tương đối nặng nề, trong lòng dường như đang dâng lên sự tranh đấu, chần chờ mười mấy giây sau đó thì liên tục gật đầu.
"Anh ta cũng đã mặc quần áo xong, đang chờ dưới lầu, chị đưa em 600 nghìn để dự phòng, ngày mai ra ngoài mua chút quần áo, mua thêm đôi giày cao gót, học thêm cách ăn mặc, nếu không biết trang điểm thì tìm chủ cửa hàng nào đó để trang điểm cho em biết không?"
Quản lý Bạch nói thẳng một đường, nên mặc cái gì mang giày gì, mua cái gì, rồi đóng vai mình như thế nào để tiếp cận Lục Tam Phong, rồi cần nghe ngóng những tin tức gì, tất cả đều nói thật tỉ mỉ một lượt.
Lục Tam Phong mặc quần áo xong, đứng trước gương sấy tóc, anh thật sự hiểu rất rõ loại người như quản lý Bạch, từ lúc cô ta bắt đầu kể ra tâm địa của mình thì anh đã biết cô ta muốn làm cái gì.
Quản lý Bạch dự đoán rằng Lục Tam Phong sẽ đồng ý với tâm tình mà cô ta thổ lộ, Lục Tam Phong lại dự đoán trước phản ứng của cô ta.
Lăn lộn nhiều năm như vậy, Lục Tam Phong luôn biết rõ một điều, người lăn lộn trên giang hồ mặc kệ là nam hay nữ đều sẽ có hai lớp mặt nạ, một là cho người ngoài nhìn, một cái khác chỉ chính mình nhìn thấy khi soi gương.
Trong cuộc sống này kiêng kỵ nhất chính là thổ lộ tâm trạng của mình cho người khác biết, vì tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, mà trái tim chồng chất vết thương kia là đang muốn tìm người dựa vào, nói hết ra những tổn thương trong lòng của mình bao năm qua.
Thế nhưng khi thổ lộ tâm trạng cùng người kia, bạn sẽ không có cách nào phán đoán được người kia là thật hay giả, một khi bạn thổ lộ hết tâm trạng của mình ra với người kia, người kia có thể sẽ lại mang tới cho bạn một đòn trí mạng.
Bên trong những hàng quán buổi đêm, các cô