**********
Lục Tam Phong nhẹ nhàng sải bước đi ra ngoài, chỉ còn lại chị Ngô đứng ở kia cảm thấy vô cùng khó xử, chuyện hôm nay đều do cô ta dẫn dắt nhưng không ngờ tới mọi chuyện lại thành ra thế này.
“Tổng giám đốc Lục nói không sai, Điện tử Thủy Hoàn là một công ty vô cùng đáng giá để đầu tư.
Các vị tổng giám đốc đừng để bụng những chuyện vừa rồi, mọi người cũng chỉ cách nhau một con sông thôi, có thể là do phong tục, thói quen và cách làm người khác nhau.
Có gì không thoải mái thì tôi bồi tội cùng các ngài là được mà, nào ly rượu này xem như tôi uống phạt”
Chị Ngô nói vài lời giảng hòa rồi cầm ly rượu trên bàn lên uống cạn một hơi, sau đó cô lại nói hai, ba câu khách khí rồi mới bỏ ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa sắc mặt cô ta có chút khó coi, bước chân vội vàng đuổi theo Lục Tam Phong.
Dù trong lòng cô ta có trăm lần khó chịu thì trước mặt Lục Tam Phong cũng không được thể hiện ra, nghề nghiệp của cô ta giống như đi làm mai mối vậy, không chỉ phải hòa giải mối quan hệ cho hai bên, mà khi hai bên nóng nảy cáu gắt thì cô ta cũng chỉ có thể nhịn xuống!
Lý Minh Phương đi sát theo phía sau Lục Tam Phong, cô ta nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lục, vừa rồi tôi cảm thấy những người đó vẫn có ý muốn đầu tư, anh nói những lời như thể hình như là không thích hợp?”
“Cái gì gọi là không thích hợp? Các người đi tìm tài trợ như thế nào?” Lục Tam Phong nhìn cô một cái rồi thấp giọng nói tiếp: “Quỳ xuống để tìm sao?”
Đoàn đội mà Lý Minh Phương dẫn dắt ở trước mặt loại người có phong cách làm việc như Lục Tam Phong, thì đúng là dù phải quỳ cũng sẽ làm, có lời nào hay đều sẽ nói, đối phương ngạo mạn thì cũng chỉ có thể nhường nhịn mà thôi.
Miễn là chuyện góp vốn thành công thì những vấn đề khác đều không sao cả.
“Vẫn nên nói chuyện ôn hòa vì dù sao người ta cũng là nhà đầu tư cơ mà."
Lục Tam Phong bước vào thang máy, anh nhìn cô ta lại không nói gì, loại tư tưởng chỉ cần là nhà đầu tư thì chính là ông chủ, đây chính là do bản thân mình không tự tin.
Trong lòng Lục Tam Phong thì
Điện tử Thủy Hoàn là một xí nghiệp có chất lượng rất tốt, chẳng qua người nơi đây không hiểu biết đến sự phát triển của đại lục cho nên mới khiến việc góp vốn trở nên khó khăn.
Anh càng sợ đối phương không chịu đầu tư thì đối phương lại càng không đầu tư.
Đem nhà đầu tư xem như tổ tông chính là xem thường công ty của mình, nếu xí nghiệp của anh có triển vọng phát triển rất tốt thì không cần anh phải đi cầu xin người ta mà ngược lại người ta còn cần phải cầu xin anh.
Bản chất của thương nhân chính là chạy theo đồng tiền, ai có thể mang đến lợi ích lớn nhất thì người đó chính là ông chủ.
Sở dĩ vừa rồi Lục Tam Phong nhẫn nhịn nói hết lời, thứ nhất là vì muốn cho bọn họ một cơ hội, thứ hai là vì thật sự rất khó tìm.
Nhưng khi ông Phùng đến tìm anh ta thì trong lòng Lục Tam Phong đã hiểu mọi chuyện đều đã ổn hết rồi!
Bên trong phòng riêng, vài người đã ngồi không yên nữa.
Ông Phùng chủ động tìm đến Lục Tam Phong?
“Xí nghiệp bên đại lục thật sự lớn mạnh như vậy sao?”
"Khẳng định là đúng như vậy, dù sao bên kia nhiều người như vậy mà.
Tôi có chút hiểu biết về xí nghiệp này, định giá của nó rất cao lên đến ba nghìn tỷ đó.”
“Ông Phùng tìm anh ta là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn đầu tư sao?”
“Nếu không chúng ta cũng sang đó đi?”
“Chúng ta qua đó làm gì?” Những người này đều là lời nói và suy nghĩ không đồng nhất.
Họ quả thực muốn đầu tư vào xí nghiệp của Lục Tam Phong nhưng lại cảm thấy giá cả quá đắt nên muốn ép giá mà thôi.
Họ cho rằng ở nơi này, nếu bọn họ không đầu tư thì cũng không có mấy người có thể làm được.
Dù sao số tiền mà Lục Tam Phong muốn cũng quá lớn, những công ty bình thường không thể đáp ứng được.
“Tôi đi nhà vệ sinh đây, xin lỗi không thể tiếp chuyện được.” Một người đàn ông áo xanh nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Những người khác cũng lấy cớ rời khỏi đó ra ngoài, việc đầu tiên khi họ ra khỏi cửa là tìm công ty cổ vấn để hỏi về tư liệu của Điện tử Thủy Hoàn sau đó lại tính toán sau.
Tầng thứ mười bảy, trong phòng chuyên tiếp khách quý lại có thêm vài người vào trong, đa phần đều là người lớn tuổi nhưng trong đó lại có một chàng trai hơn hai mươi tuổi nhìn qua anh ta có chút non nớt.
“Chào các chủ!” Chàng trai trẻ lễ phép ân cần chào hỏi mọi người.
“Chính Anh mau qua kia ngồi đi, một lát nữa có một người trẻ tuổi đến nói không chừng hai người có thể trò chuyện với nhau.
Ông Phùng vẻ mặt hiền từ nhìn chàng trai trẻ tuổi.
Đây là đứa con nhỏ nhất của ông cùng người vợ thứ năm của ông sinh ra.
Năm nay hai mươi ba tuổi, trước mặt việc học đều đã hoàn thành, ông Phùng cũng có ý định đào tạo anh ta thành người kế nghiệp.
Phùng Chính Anh vừa nghe có người trẻ tuổi được ba mình coi trọng thì trong lòng cũng tò mò.
Từ nhỏ đến lớn anh ta đã phải học đánh đàn piano, cưỡi ngựa, bắn tên, việc học tập cũng luôn đứng đầu, nhưng dù vậy ba anh ta vẫn chưa từng khen ngợi một câu.
Phùng Chính Anh đối với Lục Tam Phong còn chưa lộ diện cảm thấy thực tò mò, thầm nghĩ không biết đối phương là thần thánh phương nào.
Cửa phòng tiếp khách mở ra, người trợ lý bước vào nói: “Lục Tam Phong đến rồi ạ.”
“Cho cậu ấy vào đi!” Ông Phùng phất tay ra hiệu.
Cửa phòng lại mở ra, Lục Tam Phong cất bước đi vào, nghênh đón anh chính là ánh mắt của tất cả mọi người, chẳng qua trong đó có một ánh mắt vô cùng tha thiết và nhiệt tình nhìn anh.
Lục Tam Phong cũng cảm giác được có ánh mắt bất đồng nên anh nhìn sang, thì phát hiện đó là một người trẻ tuổi.
Anh cũng rõ ràng cảm giác được sự tò mò và mong đợi trong ánh mắt đối phương đã nhanh chóng biến mất.
Trái tim của Phùng Chính Anh như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, nhìn người đàn ông trước mặt khó mà có thể tưởng tượng anh ta chính là một thanh niên tài năng tuấn tú.
Trên người anh ta mặc một bộ quần áo màu vàng, trên tay còn đeo bốn, năm cái nhẫn vàng, lại còn đeo đồng hồ vàng, trên cổ cũng đeo một sợi dây chuyền vàng lớn.
Làm người ta cảm giác anh ta giống như nhà giàu mới nổi vậy.
Phùng Chính Anh liếc nhìn ba mình một cái, trong lòng thầm nói