Một ly rượu champagne cứ như vậy bị rót toàn bộ xuống hết, cô gái kia triệt để dùng nó để rửa mặt, cũng không uống được mấy ngụm, bên cạnh, tất cả mọi người đều vui vẻ thét lên ầm ĩ.
Dưới bầu trời đêm, một màn này trên bờ biển thật sự là vô cùng phóng đãng, tục tĩu!
Sắc mặt của Đường Đình Nhân hơi vặn vẹo, lộ ra khuôn mặt cực kỳ hưng phấn, từ bên cạnh vươn tay ra, thư ký lập tức đưa lên một xấp tiền mặt, nhìn thoáng qua có lẽ khoảng hơn ba triệu, tiện tay ném vào bên cạnh cô gái.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Đường ạ!” Cô gái đứng thẳng người lên liên tục cúi đâu.
Phùng Chính Anh nhìn tất cả trước mặt thì trong lòng đã khó chịu cực kỳ, anh ta đối với loại trường hợp này vô cùng phản cảm, nếu như không vì nhìn Lục Tam Phong bị giở trò mèo này thì anh ta đã rời đi từ sớm rồi.
Nhưng Lục Tam Phong bị nhục nhã như vậy thì anh ta cũng cảm thấy có hơi quá mức.
“Tổng giám đốc Lục, cũng đừng nói là tôi không cho anh cơ hội, cô ấy một bình, ba triệu, anh, một bình tôi ném ba tỷ đồng!” Đường Đình Nhân cầm lấy thêm một bình rượu Champagne lên đưa về phía Lục Tam Phong rồi nói:
“Đừng nói là năm ba trăm triệu, dù có là ba tỷ thì chúng tôi cũng mỗi người góp một chút được, anh quỳ xuống đi!”
“Tổng giám đốc Đường, tôi tới với! “Tôi cũng được, hai triệu tư là được rồi!”
“Tổng giám đốc Đường, tôi! Tôi nha!
Tôi nữa nha!”
Có một nhóm các cô gái tranh nhau chen lấn thể hiện.
Ngồi ở một bên, chị Ngô nhìn bầu không khí bắt đầu trở nên không đúng lắm thì vội vàng bưng lên một ly rượu đi tới, đứng ra nói: “Tổng giám đốc Đường, mọi người ra chơi là vì muốn vui vẻ, không cần thiết như vậy, tôi thay Tổng giám đốc Lục uống một lỵ, ở chỗ này tôi cũng có chút thể diện vì tất cả mọi người đều gọi tôi một tiếng chị Ngô, tôi uống trước rồi nói.”
Chị Ngô nói xong còn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, vừa mới chuẩn bị nói chút gì đó để hòa hoãn bầu không khí thì bên cạnh có một người kéo tay chị ta sang bên khác.
“Bên trong giới này không có chuyện của cô.” Người kia thao thao bất tuyệt phun ra một ngụm.
Đứng ở bên kia xem kịch, Phùng Chính Anh nói với Lục Tam Phong:
“Tổng giám đốc Lục không phải thần thông quảng đại nha, đến đi, biểu diễn cho mọi người xem một cái nào!”
Đường Đình Nhân thấy Phùng Chính Anh nói giúp cho mình thì cả người lập tức sung sướng càng nhiều, đi lên phía trước vỗ vai anh ta nói: “Chính Anh, tôi là một người bên ngoài, có lẽ cũng chỉ có người bên ngoài mới hiểu, sau này đi lại nhiều...!
“Anh lấy tay ra coi!” Phùng Chính Anh nhìn thoáng qua bàn tay khoác lên vai mình, trong ánh mắt tràn đầy khó chịu nói.
Đường Đình Nhân lấy tay xuống, quát về phía Lục Tam Phong: “Mẹ nhà anh, còn ngơ ngẩn cái gì? Uống đi, tôi nói cho anh biết, nơi này có mười ba người, phía sau là mười ba công ty cỡ lớn, nếu chúng tôi không ném cho anh thì ở chỗ này anh sẽ không được nhận một đồng tiền đầu tư nào đâu!”
Đường Đình Nhân nói chuyện xong thì nhìn về phía Phùng Chính Anh hỏi: “Ngài Phùng chuẩn bị ném cho anh ta sao?”
Phùng Chính Anh lắc đầu liên tục nói: “Chỉ là ba tôi có trò chuyện về một vài chuyện ở nhà với anh ta mà thôi.”
Mọi người nghe như vậy thì càng thêm yên tâm, Lục Tam Phong tạo nên bầu không khí khiến cho tất cả mọi người muốn ném tiền đều vỡ tung.
“Một cái công ty rác rưởi không ai ném tiền vào, anh còn lựa chọn gì nữa?” Đường Đình Nhân cười càng thêm đắc ý, dùng tay chỉ vào Lục Tam Phong nói: “Chỉ là một tên từ đại lục tới để lừa đảo, mánh khóe thấp kém khiến cho người ta buồn nôn.”
“Tôi lừa đảo sao?” Lục Tam Phong nở nụ cười, vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì một chiếc xe dừng lại ở phía xa, phanh lại vang lên một tiếng chói tai, tất cả ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn nhìn qua.
Cửa xe mở ra, đi xuống là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc âu phục và giày da, dường như không có chút thích hợp với không khí nơi này, người kia nhìn về phía bên này, vẫy vẫy tay.
Chị Ngô kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Tôi đi đón người một chút, không có chuyện gì hết.”
Tổng giám đốc Đỗ và Đường Đình Nhân cũng không tính là quá lạ lẫm, dù sao anh ta làm việc bên truyền hình điện ảnh mà Đường Đình Nhân lại là loại công tử đào hoa, tiếp xúc với không ít ngôi sao nữ.
“Tổng giám đốc Đường, đã lâu không gặp!” Tổng giám đốc Đỗ đi tới, ý cười tràn đầy gương mặt nói: “Tới quá vội vàng, không kịp đổi quần áo nên hy vọng đừng để ý, không quấy rầy các người vui chơi chứ?”
Tổng giám đốc Đỗ nói chuyện, phát hiện bầu không khí không đúng lắm, trước kia loại tiệc tổ chức ngoài trời như này đều là vui chơi dữ dội, nhưng ngược lại hôm nay bầu không khí lãnh đạm không ít, các cậu ấm cô chiêu đều vây quanh Lục Tam Phong, các cô gái cũng đứng bên cạnh, cũng có người cúi đầu nhìn xuống mặt đất, cũng có người dứt khoát ngồi ở bên cạnh, hai tay ôm trước ngực.
“Tổng giám đốc Đỗ, sao ông lại tới đây? Hình như tôi không có mời ông thì phải?”
“Không mời mà tới, đây không phải là nói tiệc nhà giàu ở đại lục hay sao, cho nên mới tới đây nhìn thôi.” Tổng giám đốc Đỗ nhìn về phía Lục Tam Phong đưa tay ra nói:
“Trên báo tôi có thấy qua cậu, không nghĩ tới cậu lại còn trẻ như vậy, chào cậu chào cậu, truyền thông tinh không Đỗ Tuấn Hà.”
Lục Tam Phong vươn tay bắt tay với ông ta, cũng không có nói nhiều thêm câu nào, Tổng giám đốc Đỗ đứng ở bên cạnh cảm thấy có hơi xấu hổ, ánh mắt dừng lại trên người Phùng Chính Anh đánh giá một chút, trong lòng lẩm bẩm, suy nghĩ đây có phải là cậu chủ nhỏ vừa về nước của nhà họ Phùng không nhỉ?
Ánh mắt của Đường Đình Nhân trở lại trên người Lục Tam Phong, sau đó nói: “Bây giờ anh không còn lựa chọn nào khác, quỳ xuống uống rượu chính là lựa chọn duy nhất của anh.”
“Ai nói tôi không có lựa chọn nào khác? Không phải anh nói không ai ném tiền thì sẽ không có người thật” Lục Tam Phong tiện tay bưng lên một ly cocktail, uống một ngụm nói:
“Điện tử Thủy Hoàn phát triển vô cùng