**********
Người đàn ông đối diện ngồi phịch xuống ghế, cả người đều sững sờ, anh ta nằm mơ cũng không nghĩ Lục Tam Phong lại may mắn như thế, bài mà cũng có thể ra đồng hoa được.
Đám người có mặt ở đó đều thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng giống như là vừa đi một vòng tàu lượn siêu tốc, làm cho người ta có chút kích động, người phục vụ bên cạnh thu dọn lại đống chip trên bàn rồi xếp trước mặt Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong rút mấy con chip ném cho người chia bài, nói: “Cầm lấy đi, coi như là thưởng cho cậu đấy.” "Cảm ơn ngài!”
Tên béo đứng dậy rời khỏi bàn, người đàn ông đối diện cũng hết tiền, cũng đứng dậy rời khỏi bàn, tiếp đó lại có ba người khác tới, quy tắc ở đây chính là khi có ba người chơi hoặc nhiều hơn ba thì sẽ không có cửa Banker.
Nếu ít hơn ba người chơi, người chia bài có thểtự phát bài, tham gia vào bàn chơi để tránh việc hai người thì không chơi được.
Ngồi hơn một giờ, Lục Tam Phong đã thắng liên tiếp bảy ván, anh phát hiện ra một quy luật, cứ khi nào bản thân gặp phải bài nhỏ thì đều là bài lẻ, chỉ thua có ít mà ngược lại thắng thì lại thắng lớn.
Hồng Mai Hương đứng xem Lục Tam Phong chơi cũng vô cùng kinh ngạc, tuy rằng ở nơi như thế này những “người được chọn” cực kì may mắn thường xuyên có thấy nhưng cô ta vẫn cảm thấy Lục Tam Phong có gì đó không đúng.
Đồng chip trước mặt Lục Tam Phong phải hơn trăm tỷ rồi, anh ngồi cũng hơi đau lưng, người chơi trước mặt cũng đã đổi hết lượt này đến lượt khác, định lấy kẹo cao su ra mới phát hiện đã hết cả rồi.
“Mấy giờ rồi?” Lục Tam Phong hỏi.
“Thật xin lỗi ngài, tôi không mang theo đồng hồ.” Người chia bài trả lời.
Lục Tam Phong muốn nhìn sắc trời bên ngoài thế nhưng nơi này vô cùng rộng, không thể nhìn thấy cửa sổ, anh không chơi nữa, cảm thấy hơi đói liền đứng dậy vận động một chút, cất đồng chip đi rồi đổi thành một cái vòng tay.
Ra ngoài khu vực này anh mới nhận ra trời đã tối hẳn rồi, tìm một quán ăn hỏi ra mới biết bây giờ đã là hơn chín giờ tối rồi.
Lục Tam Phong không thể không cảm thán, thiết kế của nơi này quả nhiên làm người ta bị mêhoặc, vậy mà anh đã ngồi ở đó tận tám chín tiếng đồng hồ, Hồng Mai Hương ngồi đối diện dường như cũng nhận ra sự kinh ngạc của Lục Tam Phong bèn nói: "Đây là một loại tâm lý học, làm cho người ta quên mất thời gian, cứ tập trung vào bàn chơi, tôi đã từng thấy những con bạc chơi liên tục suốt hai ngày hai đêm nữa cơ.
“Cô đừng dính dáng đến tôi, cô cũng chẳng nhận được lợi ích gì từ tôi đâu.” Lục Tam Phong đang ăn cơm cũng thuận miệng trả lời.
Hồng Mai Hương liếm liếm môi, nói nhỏ: “Anh có phải đến đây để rửa tiền không?” “Tôi chỉ đến chơi thôi, có chuyện gì?” Lục Tam Phong vừa ăn vừa nói.
“Nếu như anh đến đây là để rửa tiền thì tôi có cách giúp anh có thêm nhiều điểm hơn, loại người ở đây tôi đều biết hết, cũng đã từng tiếp nhận những vụ rửa tiền, trong đó những khoản lớn cũng được chúng tôi làm rất nhẹ nhàng.” Hồng Mai Hương lén lút nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Một tháng trước, có một ông chủ lớn đến đây rửa tiền, một khoản tiền cực lớn, anh biết không, tận hơn một trăm năm mươi tỷ, ban đầu chỉ đưa ông ta năm mươi phần trăm, sau đó tôi lại cương quyết giúp ông ta có thêm hơn năm phần trăm nữa.” “Hơn năm phần trăm sao?” Lục Tam Phong cau mày, không tin, hỏi lại: “Cô chắc chắn?”"Thật đấy, nếu tôi không thể giúp anh có thêm điểm nào, một xu tôi cũng không nhận.” Hồng Mai Hương chắc nịch nói.
“Dựa vào những lời này của cô, cô không có rủi ro gì cả, được nhiều hơn thì là công của cô, được ít hơn thì cô cũng không có tổn thất gì.” Lục Tam Phong lắc đầu nói: “Những người bồi chơi ở đây là loại người như thế nào tôi đều biết rõ, cô đừng có đi theo tôi nữa, tôi chẳng có lợi gì với cô cả đâu.”
Hồng Mai Hương nghe vậy có chút không vui, ý tử trong lời Lục Tam Phong muốn chỉ mình chính là loại người kia, vội vàng nói: “Tôi nói anh nghe này, tôi với những người bồi chơi khác không giống nhau, tôi không bồi ngủ, anh không tin thì có thể tìm hiểu xem, tôi cược tiền đều là dựa vào phân tích tính toán, đều dựa vào xác suất cả, anh đừng đem tôi gộp vào với đám người dơ bẩn kia, đã từng có mấy ông chủ lớn có hàng chục tỷ tài sản muốn chạm vào tôi còn không được kia kìa!” “Cô nói xem cô giúp gì được cho tôi.” Lục Tam Phong nhìn cô chăm chăm.
“Trước tiên anh nói cho tôi biết ngài muốn bỏ vào máy giặt bao nhiêu tiền?” Hồng Mai Hương hỏi ngược lại.
“Máy giặt?” “Chính là những công ty mà ngài đưa cho họ bao nhiêu tiền thì sẽ xuất ra bấy nhiêu hàng hóa."Ồ!” Lục Tam Phong hiểu ý cô, trả lời: “Một trăm năm mươi tỷ!” “Gì cơ?” Hồng Mai Hương sững sờ, hỏi lại: “Anh nói là bao nhiêu cơ?” “Một trăm năm mươi tỷ!” Lục Tam Phong nhìn bộ dạng sững sờ của cô ta cười phá lên, nói đùa “Không phải cô nói, có mấy ông chủ ném cả mấy tỷ muốn động vào cô còn không được sao."
Trên mặt Hồng Mai Hương lộ ra nụ cười, hai mắt nhìn Lục Tam Phong như phát sáng lên, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi còn nghĩ anh sẽ đưa một trăm năm mươi tỷ cơ, thật ra thì anh cũng khá là đẹp trai đó, trước người mình thích thì không cần phải dùng tiền mới được động, mùi hương nam tính trên người anh đã khiến tôi thích rồi.”
Lý Minh Phương ngồi bên cạnh nghe thấy những lời này mà buồn nôn, không nhịn được liền nói: “Cô ta chính là ngửi thấy mùi tiền cho nên dây lưng cứ tự động mà cởi ra đó mà.”
Lục Tam Phong liếc Lý Minh Phương một cái, tuy đó là sự thật nhưng cũng không quá là phù hợp, sau đó lại nói với Hồng Mai Hương: “Cô nói đi, làm sao để thêm được hơn năm phần trăm?” “Là như thế này, khi anh đến đây, anh ta chắc chắn đã nói với anh có mấy bàn cược có thể chơi, mỗi ngày đều sẽ đổi bàn, đổi người chia bài, bao gồm cả