**********
Tối hôm bàn về tương lai của Sông Hương và cơ cấu công nghiệp thế giới, khiến cho Phùng Chính Anh phải nhìn Lục Tam Phong bằng một cặp mắt khác.
Vốn dĩ tưởng rằng anh ta có thể nể mặt bản thân mình một chút, Lục Tam Phong nhất định cảm động đến rơi nước mắt.
Không ngờ khi máy bay vừa cất cánh, người bên kia liền ra vẻ đại gia khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
“Tôi là nhà đầu tư của anh mà anh lại nói chuyện với tôi như vậy sao?” Phùng Chính Anh nhìn chằm chằm Lục Tam Phong.
“Nhà đầu tư là ba của anh thì đã làm sao?” Lục Tam Phong giơ tay đập đầu một cái nói: “Nhà đầu tư ở chỗ người khác là ông nội.
Nhưng ở chỗ của tôi thì không."
Phùng Chính Anh như sắp nổ tung.
Nếu không phải lên máy bay, với tư cách là nhà đầu tư thì anh ta chắc chắn sẽ đánh nhau với Lục Tam Phong.
“Im mồm, ngồi xuống đây!” Lục Tam Phong lạnh lùng nhìn anh ta, cổ ý dọa dẫm: “Bằng không đến đại lục tôi sẽ chặt chân anh”
Phùng Chính Anh không nói lời nào ngồi ở đó nghe những lời này thực sự sợ hãi.
Trong sâu thẳm suy nghĩ của anh ta, đặt chân đến đại lục chỉ là chuyện vẩy nước.
Khoảng cách giữa hai nơi rất gần, máy bay vừa bay lên cao đã bắt đầu hạ cánh.
Liễu Ngoạn đã chờ sẵn bên ngoài sân bay.
Sáng nay nghe tin Lục Tam Phong mang tiền về thì trong lòng anh ta cảm thấy rất hào hứng.
Đừng nói về anh ta nữa, chính là Chu Hoài Đông, Trương Phượng Tiên và tất cả các giám đốc điều hành đều không nhịn được.
Có thể nói, chỉ trong vòng một tháng điện tử Thủy Hoàn đã trượt từ đỉnh cao xuống đáy, khiến cho những hạn chế của việc không có bằng sáng chế công nghệ của riêng mình đã hoàn toàn bộc lộ.
Sau khi xuống máy bay, Phùng Chính Anh cẩn thận im lặng nhìn xung quanh rồi hỏi: “Các anh lại có thể có sân bay này?”
Lý Minh Phương nghe thấy liền cười khúc khích.
“Không có, những gì anh thấy đều là ảo ảnh mà thôi.” Lục Tam Phong tức giận liếc anh ta một cái: “Chúng tôi đều ngồi máy bay bay qua thành phố.
Sau đó đưa cho mỗi người một chiếc dù rồi đáp xuống, muốn trôi đi đâu thì trôi.”
Phùng Chính Anh: “...”
Sân bay Thành Minh vừa hoàn thành cách đây vài năm, nhìn vẫn còn mới toanh, có rất nhiều người nước ngoài đến và đi.
Phùng Chính Anh cảm thấy khác xa so với đại lục mà anh đã tưởng tượng.
Rời sân bay, Liễu Ngoạn vội vã chạy đến nói: “Tổng giám đốc Lục, ở bên này.”
Lục Tam Phong liếc anh ta một cái, phát hiện một tháng này anh ta vất vả không ít, mở miệng nói: “Về trước rồi nói, Chu Hoài Đông với Tổng giám đốc Trương có phải lại đến không?”
“Hôm qua đến rồi, năm nay họ chuẩn bị tổ chức hội nghị dành cho các chi nhánh, đang chờ anh đồng ý.
Liễu Ngoạn trả lời.
Lục Tam Phong gật đầu im lặng lên xe, Phùng Chính Anh ngồi cạnh Lục Tam Phong.
“Vị này là?” Liễu Ngoạn khó hiểu nhìn anh ta chiếm chỗ của mình.
“Đứa con ngu dốt của nhà đầu tư, anh ngồi trước đi.” Lục Tam Phong ra lệnh.
“Anh mới là đứa con ngu dốt.
Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng đây là đại lục mà bắt nạt tôi.
Tôi gọi điện cho ba tôi thu hồi vốn đầu tư của anh đấy.” Phùng Chính Anh đe dọa.
"Ở chỗ chúng tôi người nghèo còn đang gặm vỏ cây thì lấy đâu ra đường dây điện thoại mà gọi điện đây.” Lục Tam Phong chế nhạo dựa ghế không thèm nói.
Xe phóng qua cầu vượt hướng về thành phố, Thành Minh vẫn là thành phố mới nổi, tất cả mọi thứ ở đây đều phù hợp với những thành phố hàng đầu thế giới.
Phùng Chính Anh chăm chú nhìn mọi thứ bên ngoài cửa sổ.
Anh không ngờ đây là đại lục.
“Chỉ có Thành Minh là như vậy thôi đúng không?” Anh ta quay đầu lại hỏi.
“Không sai, một tỷ người bên ngoài thành phố đang gặm vỏ cây đấy.” Lục Tam Phong nhắm mắt nói.
Phùng Chính Anh biết anh ta đang đùa giỡn mình, nhưng sự bàng hoàng trong lòng lúc này khiến anh không thể nói thành lời.
Đây hoàn toàn là cảnh tượng đối lập từ đại lục mà anh biết.
Xe dừng dưới cửa công ty Nghiên cứu và Phát triển, Trương Phượng Tiên và Chu Hoài Đông đã đợi sẵn ở cửa.
Khi cửa xe mở ra, Lục Tam Phong bước xuống liền có tiếng vỗ tay như sấm.
Trưởng phòng tài chính nhìn gần như sắp khóc khi nhìn thấy Lục Tam Phong.
Thật không dễ dàng gì.
Nếu Tổng giám đốc Lục không lấy được tiền thì năm tới công ty Nghiên cứu và Phát triển có thể thực sự sẽ phá sản.
Lục Tam Phong xúc động nhìn những người này.
Anh biết con đường công nghiệp thương mại này rất khó.
Nhưng không ngờ lại khó đến vậy, mở miệng nói: “Mọi người đã vất vả rồi!”
Trương Phượng Tiên mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, nói: “Anh cũng vất vả mà.
Chạy ngược chạy xuôi không dễ dàng gì.”
“Đúng vậy.
Tổng giám đốc Lục vì công ty mà lừa đảo khắp nơi cũng không dễ dàng gì.” Một giọng nói ngớ ngẩn vang lên.
Vốn dĩ là cuộc gặp gỡ sau thời gian dài.
Nhưng khi lời này nói ra, giám đốc điều hành biết chuyện quá khứ của Lục Tam Phong liền bật cười thành tiếng, cảnh tượng đột nhiên có chút gượng gạo.
Lục Tam Phong cũng cười lớn nhìn về phía giám đốc điều hành: “Phạt ba trăm nghìn.”
Hội trường vang lên tiếng cười, giám đốc điều hành có chút xấu hổ.
Đám đông kéo nhau lên lầu, Trương Phượng Tiên, Chu Hoài Đông, Liễu Ngoạn, Ngụy Nhiễm Đan và những người khác không ngừng nói về tình hình gần đây, phía Lục Tam Phong chật kín người, Phùng Chính Anh không thể chen được.
Hội nghị đã chuẩn bị xong, Lục Tam Phong ngồi vào ghế chính, các hội nghị khác hai mươi, ba mươi chỗ đều chật kín người.
Ở đây, tất cả đều là giám đốc điều hành chủ chốt của Điện tử Thủy Hoàn.
Lục Tam Phong chuẩn bị trực tiếp bắt đầu, thấy Phùng Chính Anh vẫn đứng đó, hướng tới lễ tân nói: “Mang cho anh ta chiếc ghế đẩu đi.”
“Tôi giới thiệu một chút, vị này là chủ nhân tương lai của Hồng Quảng.
Lần này chúng ta nhận được khoản đầu tư tám mươi tư tỷ từ công ty Sông Hương Hồng Quảng tương ứng với năm phần trăm cổ phần, số tiền này sẽ được đầu