Mọi người đứng tụ tập trước sân nói chuyện một hồi, những người này có đủ loạn quan hệ.
Có vài người còn chưa tính là họ hàng, chẳng qua là nhờ có họ hàng nên đến đây, cũng muốn nhờ Lục Tam Phong cho con cháu mình một việc làm.
Mọi người ầm ĩ như thế nhưng vào tới nhà thì chỉ còn nửa số người, Giang Hiểu Nghi yên lặng nói với Lục Tam Phong, ngày bọn họ kết hôn cũng chưa chắc náo nhiệt đến mức này.
Tống Tuyết Ly thấy con gái mình như thế, nói với mẹ Lục Tam Phong: "Bây giờ Hiểu Nghi cũng là bà chủ, có nhà máy riêng rồi, Hiểu Nghi có học nên cũng biết chọn đồ vật."
"Tốt mà, con người bận rộn vẫn tốt hơn ở nhà nhiều." Mẹ Lục Tam Phong cười.
"Nhà máy đó của chị cháu kiếm nhiều tiền lắm đó." Giang Hiểu Hiên mở miệng nói
"Nhưng cũng đâu thể kiếm được mấy đồng đâu, chủ yếu vẫn là Lục Tam Phong thôi." Giang Hiểu Nghi nhìn Giang Hiểu Hiên, bụng của cô ta đã lớn hơn, cô hỏi: "Chắc sáu tháng hả?"
"Vâng, hè năm nay sinh ạ." Giang Hiểu Hiện vui vẻ đáp.
"Có siêu âm chưa? Trai hay gái?" Giang Hiểu Nghi nhìn bụng em gái, ánh mắt hiện lên một chút khao khát.
"Bây giờ bệnh viện không nói nữa, kín miệng lắm, em cho mấy bì thư mới nói đó, là nam nha!" Tạ Thành Kiên đứng cạnh nói, nói xong móc ra một điều thuốc đưa cho Lục Tam Phong: "Anh rể, hút thuốc không?"
"Anh cai rồi." Lục Tam Phong khoát tay, nhìn thấy anh ta thì hỏi: "Giờ giỏi hơn rồi sao?"
Tạ Thành Kiên xấu hổ cười cười: "Do Hiểu Hiên dạy dỗ tốt thôi ạ, bây giờ em làm những nguyên liệu cho nhà máy rất tốt, chủ yếu cung cấp cho nhà máy chế biến thực phẩm Phong Giai."
Lục Tam Phong nhìn hai anh em Giang Đông Việt và Giang Đông Cường, hai người tươi cười, hai cậu con trai đứng cạnh cũng rất ngoan ngoãn, dường như chỉ mới một năm trôi qua mà đã hiểu chuyện hơn.
"Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, ăn tí hoa quả khô, lát nữa đồ ăn sẽ tới ngay" Ba của Lục Tam Phong nói: "Hôm nay có nhiều người, may mà nhà rộng, đặt ba, bốn bàn cũng vẫn ổn."
Rất nhiều loại hoa quả khô, kẹo được bưng lên.
Mọi người cùng nói đủ chuyện trên đời, hai anh em nhà họ Giang đã có tiền, ánh mắt họ nhìn Lục Tam Phong cũng hiền lành hơn nhiều.
Lục Tam Phong không cho tiền, Giang Hiểu Nghi cũng sẽ đưa tiền cho Tống Tuyết Ly, cuối cùng số tiền đó vẫn tới tay anh em họ thôi.
Nghe nói bây giờ anh không đi làm thuê nữa, mở một cửa hàng để làm ông chủ, buôn bán nho nhỏ, cuộc sống cũng rất tốt, trong chợ nhiều lúc vẫn luôn thích sử dụng thực phẩm của anh.
Mọi người đang trò chuyện, máy nhắn tin của Lục Tam Phong vang lên một tiếng, mọi người đều liếc mắt nhìn qua, tin nhắn có nội dung: Anh đừng có mà vênh váo, bọn này chống mắt lên coi anh còn hộ gió gọi mưa đến lúc nào.
Bây giờ có năm, sáu xí nghiệp thì sao, có nơi đã tụt dốc rồi, giờ chửi người đâu có ích gì đâu?
Lục Tam Phong khó hiểu.
"Có phải công ty có việc gì không? Sếp lớn nên vội vàng cũng là bình thường thôi."
Lục Tam Phong lắc đầu.
"Em rể, tốt xấu gì em cũng là một sếp tổng, em đổi sang điện thoại đi, bây giờ hiện đại rồi, chỉ cần tầm năm triệu thôi, anh vừa mới mua một cái mới đây." Giang Đông Việt lấy một chiếc điện thoại ra.
Lục Tam Phong nhìn điện thoại của anh ta, rồi nhìn Giang Hiểu Nghi, hai ông anh vợ này của anh đúng là kì diệu.
Tống Tuyết Ly đánh tay Giang Đông Việt một cái, lặng lẽ trừng mắt anh ta, vốn dĩ quan hệ hai bên đã không tốt, bây giờ anh ta còn khoe khoang điện thoại của mình, anh ta cảm thấy Giang Hiểu Nghi đưa ít tiền quá sao?
"Nhìn lớn quá không tốt, tầm cái của em là được rồi." Lục Tam Phong tiện tay cất máy vào túi, nghĩ thầm ai gửi nhầm cho mình nhỉ.
Mẹ Lục Tam Phong nhìn thấy bụng Giang Hiểu Hiên, lại nhìn Giang Hiểu Nghi nói: "Năm nay bụng con cũng không có động tĩnh gì nhỉ?"
"Dạ?"
Giang Hiểu Nghi ngây ngẩn cả người, mặt cô tái đi, cô không thể trả lời câu hỏi này, thậm chí sâu trong lòng cô cũng không muốn đối mặt với vấn đề này.
"Bây giờ cũng bận mà, có bao nhiêu vẫn chưa đủ." Lục Tam Phong nói: "Tạm thời chưa tính đến chuyện kia vội, cả hai đều bận."
"Bận đến đâu cũng phải mang thai chứ, một năm nay mẹ cũng lo chuyện này.
Bây giờ sản nghiệp của con càng lúc càng lớn, tương lai con cũng cần một người thừa kế." Mẹ Lục Tam Phong liếc mắt, tiếp tục nói: "Bây giờ con còn trẻ, đến tầm tuổi mẹ thì đã muộn rồi."
"Con biết, nhưng bây giờ sang năm mới mà đừng nói chuyện này nữa." Lục Tam Phong nói với mẹ: "Mẹ đi xem đồ ăn sao rồi đi."
Mẹ Lục Tam Phong biết anh không muốn bà nói thêm, nhưng dù sao ai cũng phải đối mặt với chuyện này, bà và ông