**********
Xe dừng ở dưới lầu, thời tiết bên ngoài hơi lạnh, đường trong Huyện cũng lâu rồi không tu sửa gì, cống nước ven đường đóng băng màu đen, còn có người mang nước rửa chén đổ xuống.
Vừa bẩn vừa loạn chính là thể hiện rõ nhất hình ảnh thị trấn bây giờ.
Lục Tam Phong xuống xe, gió lạnh ập vào mặt làm anh thoáng hít sâu một hơi, kéo chặt quần áo trên người lại.
Lưu Giang Minh vừa xuống xe vừa nói: "Bên ngoài lạnh, chúng ta vào thôi, cậu ở miền nam quen rồi chắc không chịu được lạnh quá đâu nhỉ."
Hai người đi vào khách sạn, bạn học Hồ đã ra tới, thấy Lục Tam Phong thì lập tức tươi cười đầy nhiệt tình, giang tay nói: "Ôi chao, bạn cũ, lâu rồi không gặp, ngày càng đẹp trai đấy nha."
Anh ta đi tới trước ôm chầm lấy Lục Tam Phong, người không biết còn tưởng hai người quan hệ tốt lắm đấy.
Lục Tam Phong nhìn người trước mặt, hoàn toàn không xuất hiện trong trí nhớ, chỉ có thể dùng giọng thoải mái nói: "Đại Hồ, cậu cũng khá lắm mà, nghe nói cậu phát tài rồi?"
"Cái gì Đại hồ với chẳng Nhị Hồ, cậu khách sáo với tôi đấy à?" Bạn học Hồ dùng tay chọc chọc ngực Lục Tam Phong: "Vẫn gọi tôi như hồi nhỏ đi, gọi Hán Tam!"
"Biệt danh này không tồi!" Lục Tam Phong gật đầu, luôn cảm thấy khó thích nghi.
"Tôi kém hơn cậu nhiều lắm.
Cậu bây giờ mới đáng là sự tự hào của lớp chúng ta.
Lần trước có người trong lớp cũ còn hỏi thăm cậu đấy.
Lúc đi học thì không buồn quan tâm cậu, bây giờ mới nghĩ đến người, sao có thể giống anh em mình được, quan hệ vững bền nhiều!" Bạn học Hồ vỗ lưng Lục Tam Phong: "Đúng là người thành phố lớn về có khác, ăn mặc đẹp thật."
"Còn phải nói à, bộ quần áo này tuyệt đối là đi đầu thời đại." Lưu Giang Minh ở bên cạnh cũng nịnh hót.
Lục Tam Phong nhìn một cậu trai trẻ ăn mặc na ná mình từ đối diện đi tới, luộm thuộm thùng thình, miệng còn liên mồm chửi bậy.
Ba người cầm như hến.
"Bên ngoài lạnh, chúng ta vào đi thôi, hôm nay có nhiều bạn học đến lắm đấy!" Bạn học Hồ nhướng mày với Lục Tam Phong: "Thạch Yến Nhi cũng đến nữa."
Thạch Yến Nhi?
Lục Tam Phong cố gắng sưu tầm trí nhớ về những người này trong đầu, đáng tiếc hoàn toàn trống rỗng.
Ba người vào tới sảnh, đa số học sinh trên tầng cũng đều xuống đây đón.
"Đây là Tổng giám đốc Lục lớp ta à!"
"Lục Tam Phong ngày càng đẹp trai, năm, sáu năm rồi mới gặp nhau, lần trước cậu từ chức ở nhà máy chúng ta còn cùng đi uống rượu đấy."
"Lúc đi học tôi đã nói cậu ấy rất khác biệt mà, tôi nói có sai đâu."
"Lúc đi học cậu ấy rất thông minh, chép bài tập còn biết chép của ba người."
"Năm ấy cậu ngồi ngay sau lưng tôi, lúc thi còn bảo tôi nghiêng người cho cậu chép, kết quả là hai ta đều ăn trứng ngỗng."
"Chúng ta tính là cái gì? Nhớ học kỳ đầu năm lớp năm không? Cậu ấy viết thư tình cho Thạch Yến Nhi ấy.
Trời ạ! Lần ấy ầm ĩ cực kỳ!"
"Cái hôm đứng ở sân thể dục nên đất trường mình lớn tiếng thổ lộ nữa chứ, suýt bức cho Thạch Yến Nhi nghỉ học luôn.
Ai ngờ hôm ấy tan học hai người lại trốn trong rừng cây nhỏ hôn nhau rồi."
Mọi người nhao nhao kể lại làm một cô gái mặt tròn trong đám người đỏ mặt, cô gái không cao, chỉ khoảng một mét năm mươi lăm, trên mặt có dấu vết nắng mưa dãi dầu, có thể thấy chỉ là người sống cuộc sống bình thường.
Nhắc đến chuyện năm xưa thì Lục Tam Phong chỉ có thể xấu hổ cười cho qua.
Lục Tam Phong trước kia đúng là thẳng không ra gì, mới lớp năm đã theo đuổi gái rồi.
"Tôi lên trước đây.
Cái đó...!Phục vụ, mau đem đồ ăn lên đi, đem đồ lên!"
Đoàn người kéo nhau lên tầng, Lục Tam Phong bị vây ở giữa như sao vây quanh mặt trăng.
Nào là nói chuyện sao chép bài kiểm tra, lại nhắc chuyện đánh nhau ẩu đả nhiệt tình vô cùng.
Cứ như lúc đi học anh chính là trung tâm thế giới của bọn họ vậy.
Trên tầng có một gian phòng mở rộng cửa, lãnh đạo Huyện ngồi trên bàn ăn nghe tiếng ồn ào đều nhìn qua.
"Ai thế? Đông quá vậy?"
"Kia không phải Lục Tam Phong của Thực phẩm Phong Giai à?"
"Năm ngoái cậu ấy có nói đến huyện mở xưởng.
Sao lúc sau không thấy họ he gì nữa?"
"Tôi có gọi cho Phong Giai mấy cuộc điện thoại, là một vị giám đốc họ Cao tiếp.
Nói là đã bỏ qua rồi, dù sao chính là từ chối, chuyện này tôi cũng không rõ lắm, càng không tìm được người, không ngờ hôm nay có thể gặp ở đây."
Thật ra chuyện này do tiền chủ nhiệm giật dây, người ở đây đều hiểu quanh co vòng vèo trong chuyện này, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
Không đến thì thôi, quyền ít tiền cho quê nhà cũng được chứ sao, đằng này một sợi lông cũng không thấy.
"Lát nữa qua uống một chén đi, tiện thể hỏi thăm xem."
Lục Tam Phong vào phòng, thấy bên trong còn vài bạn học nữ nữa.
Mọi người trò chuyện, chúc nhau năm mới an khang.
Người trong lớp đa số đều kết hôn rồi, có người đã có con lớn bảy, tám tuổi.
Lục Tam Phong bị bố trí ngồi tại bàn chính, bạn học Hồ ngồi xuống cạnh Lục