**********
Lục Tam Phong sửng sốt một lúc sau mới kịp phản ứng lại, anh hỏi: “Đúng thế, sao cậu lại gọi đến chỗ của tôi chứ?”
“Tôi!”
Bạn học Hồ lại liếc nhìn tấm danh thiếp bị rách trên tay một cái, anh ta cực kỳ chắc chắn rằng mình không hề gọi sai, nói: “Tôi không gọi sai mà!”
“Cậu lấy tấm danh thiếp này ở đâu ra đấy? Lại còn bảo là tổng giám đốc trị giá ba trăm ngàn tỷ nữa chứ, kết quả lại tìm đến chỗ tôi, có thấy buồn cười không?”
Lục Tam Phong cười cười, nói: “Lúc nãy đúng là vợ tôi gọi, tôi thật sự phải về rồi.
Huyện trưởng Vương, có thời gian thì chúng ta đi ăn một bữa cơm nhé, chỉ cần tôi có đủ khả năng, tôi nhất định sẽ làm cho ngài!”
“Đi đi, nhớ giữ liên lạc đó.
Trở về nhiều chút.”
Huyện trưởng Vương đứng lên, nói: “Tôi cũng qua bên kia ăn cơm tiếp đây, nếu có xí nghiệp phù hợp thì có thể dắt mối qua đây.”
“Nhất định là thế rồi, mời ngài ạ.”
Lục Tam Phong làm dấu mời, sau khi Huyện trưởng Vương đi ra, anh quay lại nói với mọi người: “Mọi người, buổi họp lớp này đúng là đã giúp cho tình hữu nghị của đám bạn học chúng ta bước lên một tầm cao mới.
Sau này, có thể tổ chức họp lớp mỗi năm một lần, đây cũng là tâm nguyện của tôi.
Có thể trở thành bạn học của mọi người là niềm vinh hạnh của tôi.
Vốn dĩ tôi định chiều nay đi hát karaoke nữa cơ, nhưng mà vợ tôi hối quá.”
Lục Tam Phong khách sáo mấy câu, mọi người cũng tỏ vẻ đã hiểu.
“Hán Tam, đến phía Nam nhớ liên lạc thường xuyên nha, chúng ta đều là bạn học, có gì thì nói.
Cậu yên tâm đi, ra bên ngoài cần dựa vào sự giúp đỡ mà, chưa kể hai chúng ta còn thân thiết như thế.
Hôm nay tôi mời, sang năm cậu mời, mọi người cứ ăn uống no say đi, tôi đi trước đây.
Xin lỗi nhé!”
Lời nói của Lục Tam Phong có thể nói là cực kỳ chu đáo, về phần đi ra khỏi cánh cửa này, muốn tìm được Lục Tam Phong cũng hơi bị khó đấy!
Đi xuống lầu, Lục Tam Phong không chỉ thanh toán ba bàn ăn bên này, mà ngay cả bàn của Huyện trưởng Vương anh cũng thanh toán luôn.
Mặt mũi thì vẫn phải cho, chỉ tốn tí tiền mà có thể giải quyết êm đẹp, không cần quá keo kiệt mà làm gì.
Bạn học Hồ ngồi đó, cầm tấm danh thiếp rách kia mà ngây ngẩn cả người, trong lòng anh ta cứ cảm thấy có gì đó sai sai, anh ta lấy ra mấy tấm danh thiếp khác, bấm số gọi đi.
“Alo, tôi là Hán Tam đây, hỏi cậu cái này này.
Cậu có biết vị tổng giám đốc nào tên là Lục Tam Phong không?” Bạn học Hồ hỏi người ở đầu dây bên kia.
“Tổng giám đốc họ Lục có nhiều lắm, cậu muốn hỏi ai?”
“Chính là người mà Chủ tịch Lý khoe khoang trên bàn ăn hôm bữa đó.
Có phải người đó họ Lục không?” Bạn học Hồ căng thẳng hỏi.
“Cậu nói Tổng giám đốc Lục của Điện tử Thủy Hoàn ấy hả? Làm sao mà tôi quen người đó được chứ? Nếu tôi quen biết với người lợi hại cỡ đó thì còn cần phải chạy đến đủ loại tiệc rượu khác nhau để lôi kéo quan hệ sao?”
"Có phải vị Tổng giám đốc Lục kia còn rất trẻ, hơn hai mươi tuổi, trước kia làm xí nghiệp thực phẩm không?” Bạn học Hồ hỏi dồn.
“Đúng rồi.
Cậu không ở trong cái vòng này nên không biết, chứ những người làm trong ngành điện tử như tôi đều biết rằng đó là người từng trải đấy.
Lúc mới lập nghiệp người đó sáng tạo ra Thực phẩm Phong Giai, sau đó anh ta cầm ba trăm tỷ nhảy vào ngành điện tử, quậy đến long trời lở đất.
Hơn một năm nay, giá TV rẻ như vậy tất cả đều là vì anh ta hết đấy, bộ não của cuộc chiến giá cả sắp xuất hiện rồi.”
“Tôi nói cho cậu biết chuyện này nè!”
Bạn học Hồ hút một hơi thuốc, cảm thấy cuống họng có chút khô khốc, anh ta hít một hơi thật sâu và nói: “Anh ta là bạn học của tôi!”
“Cái gì? Tổng giám đốc Lục là bạn học của cậu? Đậu má, cậu phát tài rồi!”
Người ở đầu dây bên kia kích động kêu lên: “Cậu về bên này mời người ta đi ăn một bữa cơm, kéo quan hệ.
Tôi nói cho cậu biết nha, có một nùi sếp lớn muốn làm quen với anh ta đó!”
“Tôi mới vừa ăn cơm với anh ta xong, hình tôi lỡ đắc tội với anh ta rồi.”
Giờ phút này, bạn học Hồ sắp muốn tự tử luôn rồi đây này, mình đã làm ra cái chuyện gì thế này? Sao mình lại để mắt cao hơn đầu như thế cơ chứ?
Nếu như hôm nay không nhờ Lục Tam Phong giúp đỡ, chỉ đơn giản là nói chuyện tình nghĩa giữa bạn học xong xin lỗi chuyện đã đánh anh hồi còn đi học thì quan hệ của hai người nhất định sẽ rất tốt.
Bạn học Hồ là người thông minh, anh ta hiểu rất rõ rằng khi ở cùng người có tiền thì không được nhắc đến chuyện tiền bạc, phải thể hiện rằng mình cam tâm tình nguyện ra sức vì đối phương, cho dù đưa tiền cũng phải đưa đẩy mấy lần.
Phải biểu hiện như mình là một bông sen trắng thuần khiết, chứ không phải cái loại thấy tiền là sáng mắt ra.
“Hỏng bét cả rồi!”
Bạn học Hồ vỗ đùi cái ‘Đét, vô cùng hối hận, nói: “Tôi cứ tưởng là Thực phẩm Phong Giai của anh ta bị người ta lấy đi rồi, anh ta đã mất quyền kiểm soát, chẳng được cái tích sự gì nữa.
Ai mà ngờ được rằng người ta không chỉ không vô dụng mà lại còn tiến xa hơn cơ chứ!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bạn học Hồ, Lưu Giang Minh ở bên cạnh nhìn vẻ mặt hối hận của anh ta thì nói: “Không thì bây giờ đuổi theo nói mấy câu lời hay ý đẹp thử xem?”
“Ấn tượng đầu tiên đã hỏng bét rồi, còn tác dụng gì không? Bây giờ mà đuổi theo sẽ chỉ càng làm người ta chán ghét hơn thôi.”
Bạn học Hồ có chút bất lực, phất phất tay và nói: “Uống rượu đi.”
Vốn dĩ Lục Tam Phong còn lo lắng bạn học Hồ sẽ đuổi theo, anh lại phải khách sáo mấy câu.
Giao lưu với người thông minh mới thoải mái, có