Trời đã về khuya, có bảy người nước ngoài đang ngồi trong phòng tiếp khách, đứng đầu là một người đàn ông râu ria rậm rạp khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, bộ râu của ông ta được cắt tỉa vô cùng khéo léo, có cảm giác như là một quý ông lịch sự.
“Anh ta nói anh ta đã giao công việc cụ thể cho người có chuyên môn hơn rồi.
Chúng ta tới đây cũng gần được ba ngày rồi sao tôi lại chẳng thấy có tiến triển gì vậy.
Tôi có cảm giác như tổng giám đốc Khương này chẳng có một chút thành ý nào cả.”
“Tôi cũng cảm thấy như thế, anh ta cứ từ chối chúng ta suốt.
Chính quyền thành phố ở địa phương rất có thành ý, tôi cũng không biết anh ta đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
“Chỉ có chúng ta mới có thể bỏ ra được một khoản đầu tư lớn như thế thôi.
Vừa nãy tôi có gọi điện thoại cho cố vấn của công ty, bọn họ nói với tôi rằng họ cũng không biết lý do cụ thể là gì cả, đúng là khiến người ta cảm thấy bực mình mà.”
“Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi tại sao bọn họ đã thiếu chuyên nghiệp như thế, thờ ơ với chúng ta như vậy cả.
Không lẽ có người nào đó ở nơi này bỏ ra số tiền đầu tư cao hơn ư? Hay là chính quyền thành phố nơi này định tự mình bỏ tiền ra đầu tư sao?”
Mọi người rôm rả bàn luận tính khả thi trong đó, bọn họ cũng không hiểu tình hình thương mại ở khu vực đại lục cho lắm, ngoại trừ Smith là người đứng đầu thời gian trước có đến đây một chuyến rồi thì những người khác đều là lần đầu tiên đặt chân tới đây.
Khoảng thời gian này bọn họ rất ít khi ra ngoài nên đều cảm thấy e ngại đối với nơi này, nhất là khi bọn họ đã nghe được một số chuyện từ giới truyền thông, dù sao thì an toàn luôn phải được đặt lên hàng đầu mà.
“Nếu như anh ta đã uỷ thác chuyện này cho người khác vậy thì đợi đến ngày mai bàn bạc chúng ta sẽ biết ngay thôi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Smith đứng dậy đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Những người khác cũng chỉ có thể đứng dậy ai nấy đều đi về phòng của mình.
Hôm sau khi trời vừa hửng sáng, Lục Tam Phong gọi điện thoại cho Tô Ái Linh, lần này cô ta nghe máy.
“Ai vậy?” đầu dây bên kia vang lên giọng nói còn đang ngái ngủ của Tô Ái Linh.
“Tôi là Lục Tam Phong đây.
Gần đây công ty đang tiến hành đăng ký, qua mấy ngày nữa chắc cũng sẽ xong đấy, bên cô mọi việc tiến hành ra sao rồi?” Lục Tam Phong hỏi.
“Tôi đang tiến hành rồi, tôi cũng đã tìm được mấy ngân hàng để bàn bạc chuyện thế chấp cổ phần rồi.”
Tô Ái Linh đang chuẩn bị nói tiếp thì cánh cửa phòng được mở ra, tổng giám đốc Trần mặc áo choàng tắm bước vào phòng, ông ta hỏi: “Mới sáng sớm mà em đã gọi điện cho ai vậy?”
“Là chuyện trong công ty, gần đây bọn em đang nghiên cứu về phương hướng phát triển nên khá là bận rộn.” Tô Ái Linh quay đầu lại mỉm cười nói với ông ta.
“Hôm nay em đừng bận rộn như thế nữa, hôm nay anh nghỉ ngơi ở nhà, đi tắm trước đã” Tổng giám đốc Trần nói xong thì bắt đầu cởi áo ngủ ra.
“Được, em sẽ ở bên anh.” Tô Ái Dung nói vào điện thoại: “Chuyện đầu tư khi nào chúng ta gặp nhau thì nói sau, tôi cúp máy trước đây.
Tô Ái Linh nói xong thì cúp máy luôn, cô ta bò từ trong chăn dậy rồi đi đến bên tổng giám đốc Trần, ông ta dịu dàng cởi áo ngủ của cô ta ra, hai người họ đi vào trong phòng tắm, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng nỉ non trêu ghẹo nhau.
Lục Tam Phong nghe thấy âm thanh mờ ám trong điện thoại thì ngây người ra ở trên giường.
Anh đặt điện thoại sang một bên một lúc lâu sau cũng không thể nào bình tĩnh lại được, anh chỉ có thể cảm thán một việc đó chính là Tô Ái Linh là một người phụ nữ không có nguyên tắc, là một người không từ bất kỳ thủ đoạn nào cả.
Nếu như là Lục Tam Phong thì anh sẽ không thể nào làm ra những chuyện vượt quá giới hạn khiến người ta buồn nôn như thế đâu.
Lục Tam Phong thu dọn một chút rồi rời giường, anh ăn xong bữa sáng thì nói chuyện một lúc với Phùng Chính Anh, anh thay quần áo xong thì cũng tới chín giờ rồi, Lục Tam Phong dưới sự chỉ dẫn của nhân viên đi đến phòng họp.
Vài phút sau cửa phòng họp lại được đẩy ra một lần nữa, bảy người nước ngoài mắt xanh tóc vàng lần lượt đi vào trong phòng.
Lục Tam Phong đứng dậy đi về phía trước rồi giơ tay ra nói: "Xin chào mọi người, tôi là người đại diện của sở trưởng ông Khương Trung Kỳ của phòng nghiên cứu TV Hiện Đại, người đứng bên cạnh tôi đây chính là phiên dịch viên.
Tôi tin chắc rằng hôm nay chúng ta sẽ có được kết quả tốt đẹp.
Phùng Chính Anh đứng ở bên cạnh phiên dịch những gì Smith nói với Lục Tam Phong, thật ra anh có thể nghe hiểu, chỉ là anh cần một người như Phùng Chính Anh làm trung gian thôi.
“Bọn họ nói, không ngờ tổng giám đốc Lục lại tuổi trẻ tài cao như thế.
Bọn họ rất muốn đẩy mạnh quan hệ hợp tác, nhanh chóng xây dựng sản xuất.
Trước kia ông ta đã từng tới nước ta rồi, ông ta rất kinh ngạc về tốc độ phát triển của chúng ta.
Bọn họ đều nói là do những người tuổi trẻ tài cao, có chí hướng tổng giám đốc Lục mới tạo nên được nhiều thành tựu đáng kinh ngạc đến thế.”
Phùng Chính Anh phiên dịch xong thì cũng cảm thấy buồn nôn, cậu ta thầm nói trong long: “Ông ta thấy anh tuổi trẻ tài cao ở điểm nào chứ, lại còn thành tựu đáng kinh ngạc nữa chứ."
Lục Tam Phong liếc xéo Phùng Chính Anh, lúc này cậu ta mới ngậm miệng lại.
Hai bên nói một đống những lời sáo rỗng, gì mà đường xá xa xôi, tàu xe mệt mỏi, gì mà Hoa Trung rộng lớn non sông tươi đẹp, mười phút sau mới ngồi xuống.
“Lúc trước chúng tôi có bàn bạc với tổng giám đốc Khương rồi, hơn nữa còn bàn bạc rất thuận lợi, chúng tôi đầu tư mười bảy triệu đô la Mỹ, trong đó bao gồm cả bản quyền sáng chế, sản xuất xây dựng, tên công ty, kênh tiêu thụ.
Trong đó chúng tôi sẽ nắm giữ bảy mươi phần trăm cổ phần, ba mươi phần trăm còn lại sẽ do các cấp quản lý nắm giữ, hơn nữa chúng tôi sẽ cử một đội tới để tiến hành theo dõi về phương diện hoạt động quản lý của công ty..."
Đối phương ngừng lại một chút, cơ bản là nói lại những chuyện Khương Trung Kỳ đã nói một lần nữa, Lục Tam Phong lật đọc tập tài liệu ở trước mặt, vẻ mặt trùng hẳn xuống.
“Cậu bảo ông ta ngậm miệng lại, nói để tôi đọc qua đã”