“Không phải đã đưa điện thoại cho cậu rồi sao, cậu còn muốn thế nào nữa?” Hoàng Hữu Danh không nhanh không chậm nói xong, trong lời nói mang theo vài ý chế nhạo.
“Tôi đã gọi rồi, nhưng người ta không cho kết nối.” Lục Tam Phong cười khổ nói.
“Cậu có nhiều bản lĩnh lắm mà, lừa họ thôi, cậu cứ nói cậu ở viện nghiên cứu là được!”
“Tôi nói rồi, nhưng người ta bắt phải có thư giới thiệu, ông đừng đánh tôi đó.
Có thể nối thẳng đến điện thoại văn phòng của ông ấy, hoặc điện thoại trong nhà cũng được.” Lục Tam Phong cười hì hì hỏi.
“Cậu xem, đến lúc mấu chốt cậu mới biết ai đối xử tốt với cậu đúng không?
“Đúng đúng đúng, nếu không có ông thì tôi sẽ không có ngày hôm nay.
Chỉ khi có ông bên cạnh thì mới cảm nhận được sự vẫy gọi của trí tuệ.
Điện tử Thủy Hoàn đi đến hôm nay, tôi cũng chỉ làm một số việc bé nhỏ không đáng kể thôi..."
“Dừng dừng dừng, cậu nịnh bợ quá rồi đó.
Tôi cho cậu số điện thoại, đừng nói là tôi cho, cậu nhớ dãy số này...!
Sau khi Lục Tam Phong ghi nhớ dãy số lại bắt đầu nịnh bợ thổi phồng một chút, mới ngắt điện thoại, rồi lại cầm điện thoại gọi tiếp.
Trong văn phòng tổng giám đốc, có ba cái điện thoại bàn màu đỏ trên bàn.
Một cái là gọi nội bộ, một cái là kết nối, một cái là nối thẳng đến tổng giám đốc.
“Reng reng reng!” Điện thoại vang lên.
Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ quốc, thần sắc nghiêm túc, mang đến cảm giác không giận mà uy, cầm lấy điện thoại nói: “Xin chào, văn phòng tổng giám đốc Thẩm Phiên, tôi là Đường Càn!”
“Xin chào tổng giám đốc Đường, tôi là chủ tịch Điện tử Thủy Hoàn, Lục Tam Phong.
Xin ông đừng ngắt điện thoại, tôi có một chút việc muốn nói với ông.” Lục Tam Phong vội vàng làm rõ thân phận của mình.
“Điện tử Thủy Hoàn? Doanh nghiệp của cậu ở đâu?” Đối phương hỏi.
“Là ở Giang Mạn.
Hiện tại tôi đang có một việc này.
Tôi đang có một số lượng vật liệu gang của Bắc Cương, có thể chuyển nhượng với giá thấp một chút.
Vật liệu thép cũng không vấn đề, lấy vật liệu gang thì có thể lấy liền thép, tôi còn có thể giảm giá ba trăm sáu mươi triệu nữa!” Lục Tam Phong trực tiếp nói ra, bởi vì anh biết, chỉ cần mình lừa đảo một chút thôi, đối phương lập tức có thể ngắt điện thoại.
“Vật liệu thép là trong hợp đồng hợp tác của doanh nghiệp chúng tôi, chuyện này không cho phép có kẻ thứ ba nhúng tay.
Cậu từ chỗ nào lấy được số điện thoại của tôi?” Tổng giám đốc Đường hỏi.
“Tôi có được từ một người bạn cũ.
Là như vậy, tôi không phải nói tôi muốn nhúng tay vào, mà những vật liệu thép này bình thường doanh nghiệp cũng không dùng đến, tôi lại đang thiếu vốn nên có thể thuận tiện giới thiệu một chút.” Lục Tam Phong giải thích.
"Ồ, vậy ai cho cậu số điện thoại?” Đối phương hỏi.
“Cái này..."
Lục Tam Phong đã hiểu được rồi.
“Tôi còn có ít việc bận, phải đi trước rồi, liên hệ sau.
Đối phương nói xong đã ngắt điện thoại.
Lục Tam Phong buông điện thoại, thở dài.
Có một số việc vẫn không thể giải quyết gấp gáp, xem ra còn phải chậm rãi tiếp xúc.
Buổi tối ở nơi này đến sớm hơn một chút so với phía nam, hơn sáu giờ đã tối mịt.
Lục Tam Phong gọi điện cho Giang Hiểu Nghi, hỏi vài chuyện trong nhà.
Trên cơ bản vẫn giống như cũ, chẳng qua mỹ phẩm Hoa Sa đã đi vào quỹ đạo hoạt động, lượng tiêu thụ bắt đầu ổn định hơn.
Gần nhất là vì Trương Phượng Tiên đặt không ít đơn hàng, quản lý cửa hàng có tặng một ít quà mừng lễ, đa phần là mỹ phẩm.
Thứ hai là vì mới mở cửa hàng một thời gian, đã trải qua những ngày khó khăn nhất, mở ra được một nguồn tiêu thụ trong thị trường mỹ phẩm.
Chuyện kinh doanh của cửa hàng phát triển không ngừng, Giang Hiểu Nghi cũng tự tin không ít, trên điện thoại gần đây đều xem sách về kinh doanh, cũng đã có thêm hiểu biết về cách cửa hàng hoạt động, quan hệ với đối tác, tiêu thụ, vị trí của sản phẩm.
Đến lúc ngắt điện thoại, Giang Hiểu Nghi lại khôi phục bộ dạng cũ, nói Lục Tam Phong phải ăn cơm đúng giờ, uống nhiều nước, bên này thời tiết lạnh thì phải mặc thêm quần áo.
Mấy ngày nay cô xem dự báo thời tiết ở Quảng Ninh, sắp đến rét tháng ba, mỗi ngày đều sẽ có gió lạnh, đừng để bị cảm.
Lục Tam Phong nghe cô nói trong điện thoại, đáp một câu đã biết, sau khi ngắt điện thoại, trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười tươi như cũ.
Ngoài cửa vang lên thanh âm của Phùng Chính Anh: “Anh Phong, tổng giám đốc Hác đến rồi.”
Mở cửa ra, Lục Tam Phong nhìn Phùng Chính Anh, hỏi: “Những người khác đâu rồi?”
“Ở đại sảnh đó, nói là muốn đi karaoke.” Phùng Chính Anh nhìn Lục Tam Phong, nói: “Anh Phong, tôi không đi đâu, tôi không thể làm quen với những tình huống này được.”
“Được, anh cứ ở khách sạn đi.
Gọi điện thoại cho ba anh, tâm sự nhiều vào, anh đang ra ngoài, ông ấy sẽ rất quan tâm đến” Lục Tam Phong vỗ bả vai anh ta, lấy áo khoác đi xuống tầng.
Lúc đi xuống tầng, tổng giám đốc Hác đã chờ ở đại sảnh, nhìn thấy Lục Tam Phong đến, đứng lên chỉnh lại quần áo một chút, nói: “Hai người chúng ta tới trước đi, đã sắp xếp ổn rồi, tổng giám đốc Tiêu xong việc sẽ qua.”
“Anh yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn cho anh rồi.
Tôi hiểu anh mà, gái Tây, phải có gái Tây đúng không!” Lục Tam Phong nói với ông ta.
Tổng giám đốc Hác nhếch miệng nở nụ cười, nhìn về phía Lục Tam Phong nói: “Tên nhóc cậu cũng không ngốc nhỉ, có triển vọng.
Cậu đã gọi điện thoại cho thành viên hội đồng quản trị bên cậu chưa?”
“Anh, chuyện này anh yên tâm, đã gọi xong hết rồi.
Buổi chiều tôi đã gửi fax bản hợp đồng nợ mới rồi.
Hôm nay là thứ sáu, ngân hàng không làm việc, cũng phải cần một chút quan hệ để thực hiện được, bảo cuối tuần sẽ ổn thỏa hết.” Lục Tam Phong cam đoan.
“Có những lời này của cậu, anh yên tâm rồi!” Tổng giám đốc Hác vỗ lưng Lục Tam Phong, ra khỏi cửa gọi xe taxi tới, đi đến karaoke Kim Phấn.
Nơi này không có nhiều