Lục Tam Phong liên tục gật đầu, không nói thêm cái gì nữa.
Đồ ăn được bày lên, anh bưng ly rượu lên, có chị Nguyệt ở đây, tình huống cũng không phải quá xấu hổ.
Sếp Triệu đang ăn cơm, giống như lãnh đạo hỏi cấp dưới, bắt đầu hỏi Lục Tam Phong, mà anh cũng dùng bộ dạng ngoan ngoãn trả lời.
“Điện tử Thủy Hoàn của cậu hình như gần đây rất nổi, phát triển rất tốt nhỉ?” Sếp Triệu hỏi.
“Trong những doanh nghiệp ngoài nhà nước ở phía nam thì cũng xem như có chút danh tiếng, nhưng mà ở trước mặt anh thì không là cái gì cả.” Lục Tam Phong mang vẻ mặt cẩn thận trả lời, anh biết, người như sếp Triệu quan tâm nhất là địa vị của chính mình.
Nhất là khi có chị Nguyệt ở đây, nếu Lục Tam Phong dám chống đối ông ta một câu, hoặc là dùng thân phận ngang hàng nói chuyện với ông ta, ông ta nhất định sẽ không hỗ trợ người đàn ông trẻ tuổi, nhiều tiền, lại đẹp trai hơn mình.
Sếp Triệu muốn ở trước mặt người phụ nữ của mình thể hiện sự lớn mạnh của mình.
Trong thời gian ăn cơm, toàn bộ quá trình Lục Tam Phong đều biểu hiện rất cẩn thận, giống như không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Sếp Triệu ăn cơm rất vui vẻ, nói với Lục Tam Phong: “Tổng giám đốc Mậu gần đây thường nhắc đến cậu đó.
Ngày mai tôi tổ chức một bữa tiệc, sẽ gọi cả tổng giám đốc Mậu, tổng giám đốc Đường.
Về phần công nợ cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, đến lúc đó không cần nói về chuyện chín trăm triệu, biết rồi chứ?”
“Tôi hiểu rồi!” Lục Tam Phong gật đầu đáp ứng.
Ăn cùng nhau nhiều tiếng, uống gần hết một nửa lọ Mao Đài, đa phần đều là Lục Tam Phong uống.
Sếp Triệu đứng lên nói: “Cậu Lục này, kinh doanh cho tốt.
Đàn ông phải có chí lớn, năm tỷ tư cũng có thể xoay chuyển được, cần gì phải tức giận đến mức đó?”
“Đúng đúng đúng, anh dạy bảo đúng.
Cảm ơn chị Nguyệt, cảm ơn sếp Triệu.” Lục Tam Phong hơi câu nệ nói.
“Những sổ sách này trực tiếp gửi qua cho chúng tôi là được.
Chúng tôi sẽ lấy hàng hóa tương đương sáu tỷ từ Bắc Cương, đưa sổ sách cho công ty kế toán Thẩm Phi.
Hơn sáu tỷ với công ty nhà nước cũng chỉ là vấn đề nhỏ thôi!”
“Đối với ngài mà nói thì không tính là gì, đối với doanh nghiệp ngoài nhà nước như chúng tôi thì tương đương với mạng rồi.” Lục Tam Phong phồng.
Ba người đi ra ngoài, khi tới cửa, sếp Triệu lại tiếp tục thuyết giáo, Lục Tam Phong đứng tại chỗ an tâm nghe, thường khen ngợi vài câu.
Cho đến lúc ông ta lên xe, Lục Tam Phong nhìn chiếc xe đi xa, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Chị Nguyệt ngồi ở trong xe, trong lòng âm thầm ghi nhớ bốn chữ điện tử Thủy Hoàn này.
Cô ta vô cùng tò mò, Lục Tam Phong chỉ có từng này tuổi mà đã có thể tự mình lái được cả doanh nghiệp lớn như thế?
Sếp Triệu hơi dựa vào bên cạnh, liếc mắt một cái, hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Chị Nguyệt lấy lại tinh thần nói.
“Anh nói em nghe, doanh nghiệp ngoài nhà nước chung quy cũng chỉ là nhỏ, không bao giờ so được với công ty nhà nước.
Em xem bộ dạng sợ hãi của cậu ta, tay chân lóng ngóng, đời này có vẻ cũng không gặp được nhiều nhân vật lớn như vậy.” Sếp Triệu coi thường Lục Tam Phong.
“Cậu ta sao có thể so với anh được.” Chị Nguyệt thổi phồng.
Sếp Triệu còn có việc, đuổi chị Nguyệt về biệt thự của mình.
Khi chị Nguyệt về đến nhà, gọi cho bạn bè đầu tiên, hỏi cô ấy có biết về điện tử Thủy Hoàn không?
Bạn bè của cô ta chỉ biết sống phóng túng, sao biết được điện tử gì?
“Chị Nguyệt, chị để bụng như vậy làm gì? Coi trọng tên trai trẻ kia?” Cô gái ở bên đầu kia điện thoại cười nói: “Nhưng mà tên trai trẻ kia quả thật cũng rất tốt, không tính là quá đẹp trai, nhưng khí chất mê người kia không phải người bình thường nào cũng có.
Loại cảm giác này đối với phụ nữ mà nói thì rất quyến rũ.
“Chị chỉ hỏi thăm mà thôi, nói bừa cái gì chứ.
Doanh nghiệp của cậu ta ở phía nam, em có bạn ở phía nam không?” Chị Nguyệt hỏi.
“Chị lại mê muội rồi.
Sếp Triệu rất tốt, có quyền thế mà.
Ai cũng nói anh hùng khó qua cửa mỹ nhân, chị là không qua được cửa mỹ nam rồi.
Em đoán đó là ông chủ của doanh nghiệp nhỏ, đi theo Triệu tổng làm được.
Loại ông chủ nhỏ đó, hôm nay ăn thịt, ngày mai nói không chừng còn chẳng dám uống canh.
Em có anh trai ở phía nam, để hỏi giùm chị một chút”
Cô ta nói chuyện điện thoại xong, châm một điều thuốc, mặc áo ngủ mỏng tang, gọi điện thoại cho anh họ của mình.
“A lộ, là em, Hoan Hoan đây, anh đang làm gì vậy?” Cô ta hỏi.
“Mới vừa họp xong, có việc gì vậy?”
“Không phải anh mở nhà máy ở phía nam à? Hỏi anh về một doanh nghiệp,anh biết điện tử Thủy Hoàn không?” Cô ta thuận miệng hỏi.
“Điện tử Thủy Hoàn?” Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại buồn bực nói: “Biết, hỏi cái này làm gì?”
“Hóa ra anh có biết.
Ông chủ công ty này đang ở đây, em giúp chị Nguyệt hỏi chuyện thôi.
Chị Nguyệt hình như mê cậu ta rồi, em muốn hỏi xem doanh nghiệp của cậu ta lớn hay không?” Cô ta vừa nói vừa hút thuốc.
“Tổng giám đốc Lục đi Hải Dương?” Người đàn ông ở đầu kia điện thoại kêu lên, truy hỏi: “Đi lúc nào vậy? Hiện tại anh ta ở đâu vậy, hiện tại anh về có kịp không?”
“Anh kích động gì vậy, trở về làm gì?"
“Mời tổng giám đốc Lục ăn cơm đó, em không biết điện tử Thủy Hòa à?” Đầu bên kia điện thoại kêu lên.
“Em sao biết được mấy công ty nhỏ này, em đâu có đọc báo.
Hơn nữa, daddy của em cũng không nói cho em biết về doanh nghiệp phía nam.”
“Điện tử Thủy Hoàn, đó chính là điện tử Thủy Hoàn đó.
Là thần trong ngành sản xuất, hai năm qua là địch của cả ngành sản xuất.
Bất kể là tự mình đấu hay quần ẩu cũng không có cách nào đánh xuống trạng thái xấu được.
“Dừng dừng