Sáng sớm ngày hôm sau, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đứng trong phòng khách, vóc người không cao, khoảng 1m5, trên mặt là dấu vết chịu nhiều gió sương, chân tóc có thể nhìn thấy có chút trắng.
Đứng bên cạnh bà ta là một cô gái chừng hai mươi tuổi.
"Cô yên tâm, tôi sẽ làm thật tốt!” Bà ta nhìn Giang Hiểu Nghi, nói tiếp: “Con gái tôi cũng có thể giúp, nó làm việc từ bé, không cần tiền công, được bao cơm là được, cô thấy sao?”
“Dì Lưu này, không sao cả, dì thu dọn chút đồ đi, tôi dẫn dì đến chỗ ở.” Giang Hiểu Nghi dẫn hai người đến phòng giúp việc.
Quả thật dì Lưu nhanh chân lẹ tay, chốc lát đã bận rộn.
Buổi trưa, lúc ăn cơm, Lục Tam Phong khen hai ba câu, Giang Hiểu Nghi nói: “Người em tìm đương nhiên không có vấn đề”
Dọn nhà, giặt quần áo, nấu cơm, sắc thuốc, rất nhiều chuyện phải làm.
Một mình Giang Hiểu Nghi làm thì rất vất vả, hai mẹ con dì Lưu làm thì lại rất nhanh.
Buổi chiều Giang Hiểu Nghi ra ngoài mua quần áo, mua cho hai mẹ con dì Lưu mấy bộ.
Hai người khách khí không ngừng.
Lục Tam Phong nằm trong phòng ngủ.
Tô Ái Linh gọi tới, cô ta không muốn đợi thêm nữa, mong Lục Tam Phong mau rót thêm vốn cho cô ta, tránh đêm dài lắm mộng.
Lục Tam Phong nằm trên giường khuyên cô ta, bỗng dưng cửa bị đẩy ra, doạ anh sợ hết hồn, quay đầu qua nhìn thì hoá ra là cô gái kia, anh thầm thở phào.
“Sao lại không gõ cửa hả?” Lục Tam Phong hỏi.
“Cái đó...!Em...!Cô gái đứng ở cửa, cúi đầu, giống như đứa trẻ mắc lỗi, tay ôm ga trải giường, khóc thút thít, nước mắt từng viên to đùng rơi xuống.
“Tôi có chuyện cần xử lý, không nói với cô nữa.
Cô rộng lòng ra tí.
Xử lý xong chuyện bên này, tôi sẽ qua” Lục Tam Phong nói với Tô Ái Linh xong, cúp điện thoại.
Ngồi dậy, nhìn cô ấy hỏi: “Em tên gì?” Cô gái lau nước mắt bằng tay áo, trả lời: “Em tên Chu Nhan.”
“Sau này trước khi vào phòng phải biết gõ cửa, nghe không?” Lục Tam Phong nhìn ga trải giường cô ấy ôm trong lòng nói: “Đổi đi, đừng khóc nữa, tôi cũng chưa có mắng em đâu.”
Lục Tam Phong đi khỏi phòng ngủ, dừng chân quay lại dặn dò: “Đúng rồi, đổi mỗi ga trải giường là được, những cái khác không được đụng vào, đấy là đồ riêng tư.”
“Vâng!” Chu Nhan gật đầu.
Nhìn ra được cô gái mặc dù đã hai mươi, nhưng chưa trả sự đời, cô ta hoảng hốt giống như thỏ con vậy, thay xong liền đi xuống tầng.
Nhà đã dọn dẹp xong, cách mấy tiếng nữa mới đến giờ cơm tối, dì Lưu thấy mắt con gái hơi hồng hồng, bèn hỏi: "Con sao đấy?”
“Nãy con bị nói ạ.” Chu Nhan cúi đầu đáp.
“Sau này phải học quy tắc dần.
Đây không phải nhà chúng ta, cũng không phải là ở trong thôn.
Mở cửa ra là mặt phải vui vẻ.
Đây là nhà người ta.” Dì Lưu thương con gái, nhưng vẫn nói: “Con thông minh lên chút, miệng ngọt vào, người có tiền tính tình không mấy tốt đẹp, tổng giám đốc Giang đã rất được rồi.”
“Con nhìn thấy người đàn ông đó, con sợ!” Chu Nhan cúi đầu nói.
Giang Hiểu Nghi trở về, không thấy hai người trong phòng khách, đến phòng của họ, lại nghe thấy thế, vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Tổng giám đốc Glang về rồi đó à?” Dì Lưu vội vã đứng dậy.
“Không sao cả, trẻ con ấy mà, mới đến nên chưa quen, hai ngày nữa là ổn ấy mà.”
“Có phải Lục Tam Phong nói gì em không?” Giang Hiểu Nghi hỏi Chu Nhan: “Em đừng sợ anh ấy, anh ấy vẫn thế đấy.
Tối nay ăn cơm, tôi nói anh ấy giúp em.
“Không có, không có, tổng giám đốc Lục rất tốt.” Dì Lưu vội vã nói: “Con bé nhà tôi không biết làm việc, vụng về, cô đừng nói ông chủ nhé.”
“Đi mua quần áo với tôi thì không đi, tôi mua cho hai người ít quần áo, mặc thử xem, không vừa thì đổi.” Giang Hiểu Nghi đưa túi quần áo trong tay.
Di Lưu và Chu Nhan lại khách sáo một hồi, cuối cùng vẫn nhận lại.
Người đẹp vì lụa, phật dựa kim trang, lời này nói quả không sai.
Chu Nhan thay quần áo mới, buộc tóc lên, liền có khí chất thanh xuân, nhưng cô ta vẫn hay cúi đầu.
Dì Lưu vội vã nói cảm ơn, thấy không còn sớm.
Ở nhà người ta, bà ta không dám rảnh rang, vội vào phòng bếp.
Giang Hiểu Nghi tìm được Lục Tam Phong ở ghế nằm