Cả đám chuẩn bị lên xe, người thanh niên cầm đầu châm điếu thuốc trong tay.
Đã lâu rồi Lục Tam Phong không hút thuốc, có điều vì nể mặt người ta nên anh cũng làm một điều.
Những người ngoài kia nhìn chằm vào đám người Lục Tam Phong cưỡi xe máy lái đi như cuồng phong.
Sáu chiếc xe quay đầu lạng lách đi mất.
Buổi tối khá là nhiều người, tốc độ xe cũng không nhanh lắm, Lục Phong mở cửa sổ xe xuống quan sát người qua đường.
"Anh Phong yên tâm đi, hồi nữa mà em thấy có gì sai sai em sẽ lái xe đưa anh đi." Phùng Chính Anh đang lái xe rất tự tin mà nói.
Lục Tam Phong im lặng.
Mấy chiếc xe máy chạy như bay vào hẻm hô lên: "Anh Câu, người đã ra khỏi nhà hàng, bọn họ đang tìm người, hình như là tìm người khác."
"Ông đây đếch quan tâm người nào, thịt nó cho ông."
Cùng lúc đó, mọi người nắm lấy một mảnh vải đen, vải đen quần thành một dải dài, những người khác thấy vậy sợ hãi né ra.
Có người đã cảm thấy đêm nay không được bình yên, vội vàng rẽ sang con đường nhỏ chạy qua con phố khác.
Mấy cậu nhóc chạy xe máy lên ga, xe máy rú ga một phát rẽ qua một con phố phía trước rồi phóng đi như bay.
Xe chạy đi được một lúc, con đường phía trước đột nhiên có một đảm xe gắn máy phi tới, lao ra giữa đường, hai chiếc xe phía sau lao ra chặn lại.
Những người đi trên phố cũng thường thấy chuyện này, vội vàng chạy đi chỗ khác.
Cửa xe mở ra, mọi người xuống xe, dẫn đầu là cậu thanh niên hút thuốc nhìn đám người đang chặn lối đi quát: "Con mẹ nó tụi mày biết tao là ai không? Cản đường tao hả? Không muốn sống hay gì?"
"Tao đếch cần biết tụi mày là ai, bây giờ cút đi còn kịp chứ không lát đừng tránh tạo không nương tay" Thằng nhóc chạy mô tô nghênh mặt lên quát.
"Bảo tạo cút? Mày tin ông chém mày một dao là mày chết ngay không?" "Mày muốn chém chết ai?"
Anh Câu sải bước đi tới, nhìn thẳng nhóc dẫn đầu nói: "Hóa ra là Chó Mực hả, lần trước đoạt mối làm ăn ông đây còn chưa tính sổ với mày, hôm nay con mẹ nó mày leo lên đầu ông ngồi rồi à?"
"Mày nói ai là Chó Mực?"
"Có gan mày nói thêm tiếng nữa xem."
"Tin tạo chém chết đám tụi mày không!"
Mấy tên đàn em của Chó Mực thằng nào thằng nấy hãng máu, trông như sắp ra tay thật.
Cậu thiếu niên kia gọi là Hổ Đen, thằng nào cậu ta không ưa đều gọi là chó mực cả.
"Đệt Câu, mày đừng nói nhảm, hôm nay tao với mày không sống mái một trận thì không yên đâu, phải không?" Chó Mực nhìn anh Câu chằm chằm hỏi.
Một thằng em bên phía anh Câu nổi giận, “đệt Câu” đúng là sỉ nhục anh Câu.
Trước đây có người hay đem anh ấy ra làm trò cười, nói anh uống rượu xong không biết kiểm soát, đừng nói đàn bà, ngay cả nói thằng câu lừa cũng không tha, cho nên mới được bái ngoại hiệu như vậy.
Lục Tam Phong ngồi trên xe cảm thấy cạn lời, chẳng hiểu tại sao mình lại phải nghe nhiều chuyện ghê tởm như vậy.
Anh Câu bước lên trước nói: "Tao cho mày biết, mày đừng có mà chọc tao, thằng nào có địa bàn riêng thằng nấy.
Nếu không ổn thì lên tiếng, mấy thằng này đánh nhau là có ý gì.
Hôm nay coi như tao nể mặt mày, chuyện đoạt mối làm ăn lần trước coi như bỏ qua, mày cút đi thì tao tha cho, còn người trong xe phải theo tao."
Nếu như Chó Mực cút thật thì sau này cũng đừng mong ra ngoài lăn lộn nữa, bọn nó đã nói đến mức này rồi còn liên quan gì đến tiền bạc nữa.
Lúc này mà Lục Tam Phong xù tiền của cậu cậu cũng đốp lại ngay.
"Tao cho mày biết, thằng đệt Câu mày chả là cái đinh gì trong mắt tạo hết, con mẹ nó chứ mày tính làm gì tao?" Chó Mực trợn mắt khiêu khích.
Đệ tử của anh Câu không nhịn nổi, quát: "Mẹ kiếp mày tin tao chém chết mẹ mày không?"
"Mày chém thử tao xem!" Dau đó Chó Mực quát đàn em mình: "Xử nó cho ông!"
Cả đám mở cốp xe lấy dao ra, hai phe đã dàn trận, bầu không khí lúc này vô cùng căng thẳng, chỉ cần một câu không vừa ý là sẽ khai chiến ngay.
Hiển nhiên Phùng Chính Anh chưa từng trải qua trường hợp như thế này, cả người căng thẳng cầm chắc tay lái muốn quay xe lại.
Lục Tam Phong ngồi cạnh cửa sổ, tay vẫn gác ra ngoài, điều thuốc trên tay sắp cháy hết rồi.
Chó Mực hơi liếc thoáng qua Lục Tam Phong, bỗng nhiên anh Câu quát to: "Giết tụi nó cho tao."
Lục Tam Phong nhìn mặt Chó Mực nở nụ cười, nói nhỏ: "Giết hắn!"
Hai bên giao chiến vô cùng căng thẳng, đao quang kiếm ảnh thêm cả tiếng hét thảm thiết.
Trong nháy mắt nơi này giống như địa ngục trần gian.
Lục Tam Phong nhìn thấy một tên nhóc để mắt đến mình, giương mã tấu sắp chém đến.
Anh thong thả nâng kính xe lên, cái chém vừa rồi chém trúng cửa kính làm cho Phùng Chính Anh sợ đến mức hét lên.
"Cậu là ai nào?" Lục Tam Phong khó chịu nói cậu ta: "Chiếc xe cậu lái chính là bản mà ba cậu đặt Bentley đặc chế, có chống đạn, đừng nói là một thắng cầm mã tấu chém tới, cho dù tất cả những tên này cầm đạo chém quanh mấy tiếng đồng hồ còn không sao nữa là."
Lúc này Phùng Chính Anh mới nhớ ra.
Do anh ta quá cẳng thẳng nên quên.
Ngoài kia mấy cậu trai trẻ không ngừng ngã xuống, Chó Mực cũng không hơn anh Câu là bao, cậu cũng bị dính một đao, cả người toàn máu.
Trên đất người nằm la liệt,