Buổi chiều lúc có báo cáo cuối ngày, tập đoàn tư bản Trần thị một trăm tám mươi tỷ để mua cổ phiếu về, kéo giá cổ phiếu trở về mức mười hai nghìn không trăm chín mươi đồng, coi như là miễn cưỡng ngăn chặn lại xu ướng suy giảm.
Chuyện này thật sự trở thành chuyện lớn rồi, sau khi có báo cáo cuối ngày, giám sát Hồng Kông đã biết tin tức được truyền ra ngoài.
Họ sẽ bắt tay vào điều tra tập đoàn tư bản Trần thị, mong là các nhà đầu tư sẽ cư xử hợp lí.
Buổi tối, Lục Tam Phong nhận được khá nhiều lời mời tham gia tiệc, tất cả đều hy vọng anh tham gia nhưng lại đều bị Lục Tam Phong từ chối cả.
Bây giờ cách xử lý tốt nhất của anh chính là trốn trong khách sạn.
Một ngày hôm nay, Lục Tam Phong nhiều lần nhìn xuống dưới lầu, may là không có thấy người nào kì lạ ở dưới đó, có thể ép tập đoàn tư bản Trần thị bỏ tiền ra mua cổ phiếu về đã là ép ra tuyệt chiêu rồi.
Giờ cơm tối, bên trong nhà hàng, Lục Tam Phong đang ngồi ăn cơm, người ngồi đối diện là Phùng Chính Anh.
Rất dễ nhận ra rằng cả ngày vùi đầu ở trong khách sạn làm cậu chàng rất khó chịu
"Anh Phong, hay là chúng ta đi ra ngoài chút đi?" Phùng Chính Anh hỏi.
Hiển nhiên là cậu ta đã quen với việc hoạt động rồi, cả người ngứa ngáy.
"Nếu cậu không sợ đi tới đi lui bỗng dưng có vài người xông tới cầm theo đạo chém cậu nát vụn thì cứ đi đi." Lục Tam Phong nói rồi tiếp tục cắm đầu ăn com.
"Chán quá là chán, hay là đi ra ngoài tham gia mấy bữa tiệc kia đi, tôi lại lôi kéo thêm vài người, đặt bẫy bear trạp tiếp, có khi ngày mai còn giảm kinh khủng hơn."
Rõ ràng là Phùng Chính Anh muốn làm gì đó.
Lục Tam Phong đặt đũa xuống nhìn cậu ta nói: "Đấu với nhau kiểu này không phải là xem ai ra tay ác hơn mà là xem ai sẽ phạm lỗi ít.
Các cuộc đối đầu giữa các công ty quốc tế lớn sẽ kéo dài trong vài năm, khác với các doanh nghiệp vừa và nhỏ, các doanh nghiệp vừa và nhỏ muốn đạt được tốc độ và khả năng nắm giữ thị trường nhanh nhất.
"
"Giao đấu kiểu này càng xem trọng việc anh tới tôi đi, mọi người ai nấy đều là người có đầu óc.
Con bài trong tay gần như chưa lật, còn lại phải xem bên nào phạm lỗi trước, cho dù sai một lỗi nhỏ cũng có thể là nhát trí mạng."
"Mấy ngày tới này đều phải ở yên trong khách sạn."
Lục Tam Phong nói đúng, để phá đổ một công ty tài chính lớn trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào xảy ra, trừ khi là lệnh chèn ép từ cơ quan hành chính cấp quốc gia thì may ra.
Tham gia vào một cuộc chiến tranh thương mại không cân xứng chứ nếu không thì ác chiến dài lâu, chỉ dựa vào thu chi trong vài năm, thị trường, rồi các thủ đoạn thưa nhau ra tòa để đạp đổ đối phương.
Nếu hai bên đều là cao thủ không lộ ra sơ hở chí mạng nào thì cần phải đánh cờ trong thời gian dài.
Giống y như là chơi cờ, con nít chơi cờ thường kết thúc rất nhanh, có xuồng ba lá trong tay mà rìu quăng ra thì sẽ thấy thực hư.
Cao thủ thật sự sẽ không chơi đùa như vậy, mỗi con cờ hạ xuống đều phải suy tính sâu xa kĩ càng.
Lục Tam Phong có thể hành lên hành xuống nhiều lần như vậy trong một thời gian ngắn, đã khiến cho nhiều người phải e ngại.
Anh có thể thuận lợi như vậy, tất cả là nhờ ông Phùng tính xong kế lâu dài.
Ông Phùng chiên trứng sẵn, còn Lục Tam Phong chẳng qua chỉ là sợi dây thôi.
Lục Tam Phong hiếm khi được thong dong, còn tổng giám đốc Trần lại không được hưởng cái sự thanh thản kia.
Tối hôm nay bà ta tổ chức một bữa tiệc rồi mời tất cả những người mà bà ta kêu gọi ủng hộ công ty bà ta tới.
Trong một tòa nhà cao tầng, bên trong phòng làm việc xa hoa rộng rãi có bốn năm người đàn ông trung niên mặc vest ng uống trà.
Tổng giám đốc tài chính của Bách Tùng Thiên, Hoàng Bách Tùng rót trà cho mọi người, nói:
"Tập đoàn tư bản Trần thị đang bị người nào theo dõi.
Có thể thấy được tổng giám đốc Trần đang rất là sốt ruột”
"Sao bà ta có thể không sốt ruột được kia chứ, cổ phiếu rớt giá đến như thế rồi, tôi cũng chuẩn bị bán đi đây.
Rõ ràng có người bán khống, bán đỉnh mua đáy."
Tổng giám đốc công ty chứng khoán Khải Cơ uống một hớp nước trà nói: "Có người muốn bước vào hội đồng quản trị của tập đoàn tư bản Trần thị nên định gây chuyện đây."
Trên bàn là vài sấp thư mời, mấy vị ngồi đây đều là khách quý của tổng giám đốc Trần tối nay.
"Tên Lục Tam Phong kia có lai lịch thế nào? Rốt cuộc trong tay hắn có bao nhiêu cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị?" Một vị tổng giám đốc khác hỏi.
"Không biết, bây giờ xem ra trong tay hắn ta có rất nhiều tài khoản.
Nhưng vấn đề là hôm nay bán đỉnh vốn lên đến hai trăm mười tỷ.
Trong ngành điện tử của Đại Lục, Lục Tam Phong thật sự đúng là nhân vật số một.
Nhưng mà hắn ta sẽ không trích ra được nhiều tiền như vậy, chắc chắn có người đứng sau!"
"Ván này đúng là loạn, chúng ta cứ tưởng rằng tập đoàn tư bản Trần thị là nhà cái, không ngờ trong tối vẫn còn một cái nhà cái khác.
Tối hôm nay mà đi, chắc chắn tổng giám đốc Trần sẽ không để chúng ta ra về dễ dàng." Mấy người nhìn nhau, bây giờ điều bọn họ lo lắng nhất chính là không biết con quái
vật to lớn sau lưng Lục Tam Phong là ai, có thể đập cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị đến hình dạng như thế nào nữa.
Nếu như đập vào số tiền trên ba trăm nghìn tỉ thì trong thời gian ngắn không thể hồi vốn lại.
Vay vốn bắc cầu sinh ra phí tổn sẽ ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của tập đoàn tư bản Trần thị, như vậy công ty này sẽ bị tổn thất nặng nề.
Cuộc chiến giữa các công ty tài chính lớn luôn diễn ra bất ngờ, với cơ hội như vậy chắc chắn các công ty tài chính khác sẽ lao vào.
Nếu như có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn không những có thể kiếm được một khoản phí bắc cầu mà còn có thể cho người ta một cái ơn, nhưng mà nhỡ đâu xảy ra vấn đề, có khi vốn còn không lấy lại được.
"Đi xem xem, nghe nói đêm nay sẽ công bố một chút về tình hình kinh doanh năm ngoái."
Mọi người nhìn đồng hồ, vừa đến lúc.
Uống cạn chén trà, đúng lên chuẩn bị đi, trong lúc đó mọi người hỏi nhau.
Có điều sâu trong lòng những người này vẫn hiểu đây chính là một cơn đại nạn vô cùng rõ ràng của tập