Giang Hiểu Nghi nghe câu này thì sững sờ, sau đó thì hớn hở trong lòng, hỏi: “Sau khi có thai thì không đến sao?”
Trương Phượng Tiên cầm điện thoại vui vẻ, cười nói: “Chắc thế rồi, đây là kiến thức sinh lý cơ bản đấy, chị không biết à?”
“Chị chưa từng có thai, làm sao mà biết chứ?” Giang Hiểu Nghi vừa vui vẻ vừa cảm thấy mình ngốc.
“Chị đến bệnh viện kiểm tra xem, em thấy khả năng chị mang thai rất lớn, đúng rồi..."
Vẻ mặt Trương Phượng Tiên mang theo chút tò mò, hỏi: “Lần trước của hai người là lúc nào?”
“Chính là sau khi uống thuốc xong, mấy ngày cuối cùng cuối tháng trước.” Giang Hiểu Nghi nhớ lại.
“Tư thế gì?”
“Thôi thôi thôi!”
Giang Hiểu Nghi bị cô ta hỏi đến đỏ mặt, nói: “Từ sáng đến tối em nghĩ những thứ gì thế, nhớ đàn ông đến điên rồi, chỉ biết trêu ghẹo chị”
“Không trêu chị thì trêu ai đây, nếu em trêu Lục Tam Phong, còn không phải bị anh ta mắng chết à.
Lần trước đùa hơi quá thì liền xụ mặt dạy dỗ em một trận.” Trương Phượng Tiên kể khổ.
“Em đó, nên tìm một người đàn ông đi, từ sáng đến tối chỉ nhớ nhung thứ trong bát người khác.”
“Em chỉ nhớ nhung thứ trong bát của chị.” Trương Phượng Tiên cười nói.
“Được, nếu chị mang thai, cho em vay mười tháng.
Chị đến bệnh viện kiểm tra trước, nếu thật sự có thai, chị Tâm trạng của Giang Hiểu Nghi hơi kích động, có một loại cảm giác tới hạn, mong chờ được như ý muốn.
“Mau đi đi, nếu năm sau chị sinh thì cho em mượn em bé chơi mấy hôm, nhận em là mẹ nuôi luôn, thế nào?”
“Hai chị em chúng ta còn so ai với ai gì nữa, chị đi bệnh viện trước.” Giang Hiểu Nghi nói xong thì cúp điện thoại.
Trương Phượng Tiên đặt điện thoại xuống, trong ánh mắt đầy hiu quạnh.
Cô ta ngồi đó hít sâu một hơi hồi lâu, mở ngăn kéo đã khóa trên bàn làm việc ra, bên trong có đặt một đơn từ chức.
Cô ta nhìn một hồi lâu, rồi khóa ngăn kéo lại.
Hơn bốn giờ chiều, Giang Hiểu Nghi lấy được báo cáo kiểm tra của mình, bác sĩ đưa cho cô rồi nói:
“Chúc mừng nhé, cô đã vào thời kỳ mang thai hơn hai mươi ngày rồi.
Đến thời gian một tháng có thể sẽ có phản ứng nôn nghén, thích ngủ, đừng quá căng thẳng, đừng làm việc nặng, đừng uống rượu hay hút thuốc, chủ ý ăn uống sức khỏe, sống quy luật, hoạt động phù hợp.”
“Tôi...!Tôi có thai rồi?” Giang Hiểu Nghi không dám tin hỏi lại.
“Đúng, chúc mừng cô Giang Hiểu Nghi.
Chúng tôi kết hợp với trường hợp kiểm tra trước đây của cô lại xem, phải chú ý giữ thai nhiều hơn, duy trì tâm trạng thoải mái.” Bác sĩ nhìn cô mặt lộ ra nụ cười.
“Cảm ơn, thật cảm ơn, bác sĩ vất vả rồi.” Giang Hiểu Nghi vô cùng vui mừng, cô cũng không biết làm sao để bày tỏ niềm vui trong lòng mình, tay chân cứ hơi luống cuống.
“Đến bệnh viện kiểm tra định kỳ là được.”
Giang Hiểu Nghi về đến nhà, lúc nhìn thấy dì Lưu thì vui vẻ nói: “Dì Lưu, tôi có thai rồi, vừa kiểm tra xong!”
“Thật sao? Tốt quá rồi.” Dì Lưu nghe được tin tốt này thì vội nói: “Bà chủ mau ngồi xuống, phải dưỡng thai cho tốt.
Phải điện thoại cho tổng giám đốc Lục, nói tin tốt này cho cậu ấy.”
Giang Hiểu Nghi ngồi xuống suy nghĩ rồi nói: “Tôi gọi điện thoại cho mẹ chồng tôi trước.”
Nối máy điện thoại, lúc này Giang Hiểu Nghi vô cùng kiêu ngạo, nói về phía điện thoại: “Mẹ, là con, Hiểu Nghi, mẹ đang làm gì thế?”
“Hiểu Nghi à, không làm gì hết, trong nhà có vài bộ đồ dơ nên đem giặt.
Sao thế, có chuyện à?”
“Con vừa đến bệnh viện kiểm tra, con có thai rồi!” Giang Hiểu Nghi nói ra ba chữ “Có thai rồi” thì trong lòng vô cùng thoải mái, tất cả cơn giận chất chứa trong những ngày này đều tan hết.
“Hả? Con nói gì? Có thai rồi?”
“Đúng, có thai rồi!”
“Ôi mẹ ơi, ông nhà đừng nằm nữa, Hiểu Nghi có thai rồi!” Mẹ Lục Tam Phong gọi ba anh, âm thanh đã mất khống chế, giọng nói the thé vang khắp ngôi nhà nhỏ.
“Cái gì?”
“Hiểu Nghi à, mẹ đến chăm sóc con nhé? Lục Tam Phong cũng không ở đây, bây giờ mẹ thu dọn đồ đạc đến dọn phòng cho con, nấu cơm gì đó nữa.” Đầu dây bên kia điện thoại gấp như con kiến trên chảo nóng, hận không thể lập tức xuất hiện bên cạnh Giang Hiểu Nghi, nâng niu cô.
Giang Hiểu Nghi nghe giọng của mẹ chồng trong điện thoại, trong lòng vô cùng thích thú, nói:
“Không cần ạ, con có mời bảo mẫu, rất tốt.
Ba mẹ cũng không quen bên này.”
Giang Hiểu Nghi cũng không thích họ đến, cô đã quen tự do tự tại, bọn họ đến chắc chắn không thoải mái.
Khuyên mãi mới thuyết phục được ba mẹ Lục Tam Phong không đến, bên kia điện thoại hai vợ chồng già đến gần trước điện thoại nghe, mẹ Lục Tam Phong hỏi: “Hiểu Nghi, con có tiền không? Đừng bạc đãi mình, không tiền thì nói, chỗ mẹ vẫn còn không ít để mẹ chuyển qua cho con.”
“Không cần ạ, con có tiền, mẹ yên tâm đi.”
Bên kia