Đối mặt với tình cảnh này, quản lý tiền sảnh cũng đành bất lực, những con cháu nhà giàu có quyền lực này là những người khó nói nhất, bọn họ có tiền có quyền lực, người bình thường chỉ có thể tránh đi, cho dù là gặp ông chủ công ty, cũng là người quen với ba mẹ của bọn họ, căn bản sẽ không làm khso.
Điều này cũng tạo nên tính cách độc đoán của những người này.
Một người đàn ông trạc trạc ngoài bốn mươi đi tới, nhìn khí chất trên người đoán được gia thế không hề thấp, anh ta hỏi người quản lý sảnh:”Sao vậy? ồn ào quá!"
"Khách ở phòng riêng này..."
Người quản lý sảnh đã kể lại nguyên bản câu chuyện và nói với người đàn ông:”Tổng giám đốc Lý, tôi phải làm gì đây? Chúng ta không thể làm mất lòng cả hai bên."
Người phục vụ bước ra khỏi phòng riêng của Lục Tam Phong, nói nhỏ với quản lý sảnh:”Khách hàng bảo bọn họ nhỏ tiếng một chút, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc giao lưu của bọn họ, hay là khiếu nại đi."
“Những cậu chủ bên này có lai lịch gì?” Tổng giám đốc Lý hỏi.
"Có vẻ không đơn giản.
Những chiếc xe mà bọn họ lái đều là xe thể thao, chiếc nào cũng lên tới hàng trăm triệu!" Người quản lý sảnh nói chuyện rất rõ ràng, nếu như một đám nhóc con không có lai lịch gì, bản thân sớm đã xử lý từ lâu rồi, không tới phiên bọn họ ngang ngược như vậy.
"Phòng riêng đó là của ông chủ nào?"
"Tôi không biết một người ngoài 30 tuổi đã đặt phòng riêng, nhưng họ rất dễ nói chuyện.
Phòng riêng này có bị chiếm dụng, họ cũng không nói gì cả, trực tiếp đổi sang phòng riêng bên cạnh.
Nhìn bộ dạng cũng không phải là nhân vật lớn gì cả.” Người quản lý tiền sảnh đoán.
Tổng giám đốc Lý nghe vậy thì trong lòng hiểu rõ, quản lý sảnh nhất định là người có hiểu biết sâu rộng, những ông chủ có máu mặt anh ta nhất định sẽ nhận ra, nếu như chỉ là mấy ông chủ nhỏ, vậy thì không có gì phải gấp rút cả.
“Nói cho bọn họ biết, nói là đã bàn bạc rồi, chúng ta cũng không thể làm gì, cứ giao vấn đề cho hai bên tự giải quyết.” Tổng giám đốc Lý ra lệnh.
Người phục vụ mở cửa đi vào, tổng giám đốc Đỗ lúc nào cũng thấy cô ta đi vào, sắc mặt đã phủ đầy u ám, bữa ăn tối nay khiến anh ta vô cùng khó chịu, vốn dĩ muốn Lục Tam Phong và tổng giám đốc Trâu trải nghiệm một chút bữa ăn cùng với hát karaoke, không ngờ lại bị mất thể diện như vậy.
"Chút cuyện này các người có thể xử lý được không? Tôi không phải nói với cô rồi sao, để người phụ trách của các người vào đây." Tổng giám đốc Đỗ quát người phục vụ.
Người phục vụ cảm thấy vô cùng ấm ức dưới áp lực của cả hai đầu, trước khi kịp mở miệng, những giọt nước mắt đã rơi thẳng xuống, căn bản không thể nói được gì.
Lục Tam Phong khuên giải nói: "Được rồi, để quản lý đại sảnh vào đi."
Lời nói của Lục Tam Phong bị bao phủ trong tiếng hát như chó sói gào ở phòng bên cạnh, một nét bất mãn hiện trên khuôn mặt anh.
Tổng giám đốc Trâu có thể cảm nhận được sự bẽ mặt của tổng giám đốc, mở lời nói:”Không còn sớm nữa, hôm nay đến đây thôi, hôm khác chúng ta lại hẹn sau."
"Không được, tôi phải đi hỏi xem, chiếm phòng cũng thôi đi, lại còn ức hiếp người khác." Tổng giám đốc Đỗ đứng dậy cầm một bình rượu lên, bước ra ngoài cửa.
Vừa đi ra ngoài liền thấy quản lý đại sảnh đứng ở bên ngoài bước tới, liền tiến lên hỏi:”Các người đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy bên cạnh ồn ào thế nào sao? Chúng tôi tới ăn cơm, không phải là để nghe bọn họ hú hét."
“Thưa anh, bọn họ đã đóng chặt cửa, hơn nữa chúng tôi cũng đã nói qua rồi.
Thật sự không có cách nào, anh có thể tự mình đi tới nói với bọn họ xem sao.” Quản lý đại sảnh đẩy vấn đề lại cho anh ta.
Tổng giám đốc Đỗ vốn đã bị bẽ mặt, không chịu nổi lời nói của quản lý sảnh, anh ta xắn tay áo hét vào mặt quản lý sảnh:”Người phụ trách của anh ở đâu? Tôi muốn khiếu nại anh!"
“Tôi là người phụ trách nhà hàng này.” Tổng giám đốc Lý bước tới, nói.
"Là anh? Tôi hỏi anh, anh ra ngoài ăn cơm, bên cạnh ồn ào như vậy, anh có ăn được không?" Tổng giám đốc Đỗ hỏi, chỉ tay vào phòng riêng bên cạnh.
"Thưa anh, là thế này.
Khách ở phòng riêng này có chút tôn quý.
Chúng tôi có thể giúp anh điều chỉnh chuyển sang phòng riêng ở cách xa hơn" Tổng giám đốc Lý đưa ra giải pháp, nói:”Có thể giảm giá cho anh 20%.
Tổng giám đốc Đỗ chưa bao giờ cảm thấy mình bị sỉ nhục tới như vậy, phòng riêng bên cạnh tôn quý hơn sao?
Vậy thì anh ta là cái gì, mới vừa ra ngoài ăn cơm liền bị tư bản kỳ thị, mấu chốt là tổng giám đốc Đỗ vẫn luôn cho rằng bản thân thuộc về nhóm người tôn quý, anh ta chính là tư bản đó!
"Tôi không cần giảm giá 20%, cái gì mà gọi bọn họ tôn quý chứ? Tôi ra ngoài ăn cơm, lại còn bị các người phân loại sao?" Tổng giám đốc Đỗ tức giận chỉ vào phòng riêng bên cạnh, nói:"Bọn họ là người thượng đẳng?"
"Chúng tôi không nói như vậy.
Nếu anh nhất quyết muốn ở phòng riêng này, vậy thì anh tự mình đi thỏa hiệp một chút." Quản lý sảnh nói, anh không phải là rất lợi hại sao, tự mình đi giải quyết đi.
Tổng giám đốc Đỗ tức giận, đi tới cửa phòng riêng, đẩy cửa ra, quát lớn:”Các người có thể im lặng được không? Làm ảnh hưởng đến người khác rồi đó, có biết không?"
Một tiếng quát lớn, phòng riêng trở nên yên tĩnh, đám nam nữ bên trong nhìn anh ta, vẻ mặt của những người này rất có khí thế, không khí trong phòng riêng nồng nặc mùi rượu, vô cùng không thoải mái.
Người đàn ông gầy gò nhìn chằm chằm tổng giám đốc Đỗ nói:”Ảnh hưởng gì đến anh sao?Anh đi tìm quản lý đại sảnh, hét với tôi làm gì?"
"Cứ làm ồn đấy thì làm sao? Đóng cửa lại cho tôi!"
"Bảo anh đóng cửa lại, nếu không đừng trách tôi không khách